Chương 6: Độc nhất mỹ nam tâm

"Cốc, cốc." "Cẩn thận kẻ gian, đề phòng củi lửa." "Koong, koong."

Tiếng người gõ mõ tuần đêm vang vọng giữa đêm khuya, dĩ nhiên không thể cản trởai đó đang xây mộng đẹp. Dù cho âm thanh giết heo đó luôn bị người dân phàn nàn vì quá ồn ào, Giai Huệ nghe cũng như khúc hát ru bên tai, hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ ngọt ngào, họa may phải là cháy nhà thì nàng mới tỉnh dậy nổi.

Nàng ngủ rất đáng yêu nha, cuộn tròn thân mình trong chăn ấm, miệng mút ngón tay cái "Chụt chụt", thiên chân vô tà, không thể nhìn ra bộ dáng làm người ta tức chết vào ban ngày. Vẻ mặt đó rơi vào mắt người đứng trước đầu giường nàng, làm người nọ hận đến nghiến răng nghiến lợi, vội vuốt vuốt lồng ngực trấn tĩnh, cật lực nhắc nhở mình, phải nhẫn nhịn vì đại cuộc.

Diệp Cẩn ngồi xuống mép giường. đưa tay lay lay nàng, muốn gọi nàng tỉnh dậy. Giai Huệ bị người ta làm phiền trong giấc ngủ, vô cùng buồn bực trở mình lẩm bẩm:

"Tránh ra, đừng cản bà đây hẹn hò với trai đẹp. Huynh đài xin dừng bước, cái khăn tay này có phải của huynh làm rơi?" Chép chép miệng, zzz…

"…" Dừng một chút, tiếp tục lay với tần suất nhanh hơn, mạnh hơn.

Bị quấy nhiễu liên tục như vậy là heo cũng chẳng thể yên giấc, nàng tức mình nhảy dựng lên chỉ tay vào khoảng không trước mặt, mắt chưa mở ra đã lớn tiếng mắng:

"Cha chả! Yêu nghiệt phương nào to gan, chưa nghe qua danh tính của Bổn tôn, dám ở đây làm càn quấy nhiễu, thật sự là muốn chết, muốn chết a ~ ả."

"…" Ta gọi nàng dậy không phải để nghe nàng hát kịch:"Tiểu Huệ nhi, nàng tỉnh."

Chẳng biết là động tới dây thần kinh nào của Giai Huệ, nàng ngồi quỳ xuống, kéo lên tấm chăn thay cho khăn tay chấm chấm khóe mắt, một bộ tiểu tức phụ bị bị phu quân bạc đãi, sướt mướt:

"Bệ hạ, thần thiếp đã làm nên tội tình gì mà ngài nỡ đối xử với thiếp như vậy. Tiểu Huệ nhi, ôi, nghe như tiếng sét đánh bên tai. Để bảo toàn danh dự cùng trinh tiết, thiếp xin bệ hạ cấp cho thần thiếp vạn lượng vàng ròng để thiếp cuốn gói rời khỏi chốn thị phi này a ~ "

"…" Một giây mặc niệm. Diệp Cẩn thật hoài niệm cuộc sống trước đây của hắn, giờ hắn mới biết cuộc sống khi đó có bao nhiêu tốt đẹp, không có ưu phiền, không có lo âu, càng không có một đại gia khỏa chuyên chọc tức hắn. Hắn hối hận, có phải quá muộn rồi không?

Nhân từ với địch thủ là tàn nhẫn với chính mình, người đời nói không sai. Diệp Cẩn đã không thể làm bộ đối xử dịu dàng với nàng thêm được nữa, hất tung chăn đem Giai Huệ phũ rớt xuống đất, "Ai ui" xoa xoa đầu nhức nhối tỉnh dậy.

Giai Huệ ngơ ngác nhìn xung quanh, không hiểu ra sao nhìn người một thân y bào trắng trước mặt:

"Tiểu Diệp Diệp, đêm hôm khuya khoắc huynh không ngủ lại chạy tới phòng ta làm gì?" Mộng du a?

Diệp Cẩn thản nhiên đi đến gần bên cửa sổ, đẩy nhẹ ra, ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài tràn vào, hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt xa xăm.

"Ta đến vì muốn nàng chứng minh tình yêu của nàng đối với ta."

Một dấu chấm hỏi to đùng phang thẳng vào mặt Giai Huệ. Tự mình đã không ngủ được thì thôi lại còn không để ai ngủ, dựng người ta dậy để nói ba cái chuyện yêu đương nhăng nhít. Bộ rảnh rỗi quá nên sinh nông nỗi hả chàng?

Giai Hệu ho khẽ, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng thâm tình:"Ta phải làm sao thì mới chứng minh được tình cảm ta dành cho huynh đây?"

"Chính bằng việc này." Diệp Cẩn thảy cho nàng một cái ống trúc đựng nước:"Lên đỉnh Thiên Sơn lấy nước về cho ta."

Giai Huệ trố mắt:"Sao phải lên tận trên đó lấy nước?"Nước thánh hay gì mà quý thế?

"Bởi vì ta một ngày cũng không thể không uống nước Thiên Sơn." Diệp Cẩn từ tốn giải thích:"Mấy ngày trước, người thường đi lấy nước cho ta vì xơ xẩy mà bị trẹo chân, đã nằm tĩnh dưỡng bốn, năm ngày mà vẫn chưa khỏe lại. Ta rất sầu não, không nghĩ ra ai có đủ khả năng để có thể đảm nhiệm công việc này. Chính lúc đó ta hình ảnh của nàng bỗng hiển hiện trước mặt ta, nàng nói sẽ vì ta mà làm tất cả." Nói xong còn đi tới nắm lấy bả vai nàng:"

Tiểu Huệ nhi, nàng chắc chắn sẽ làm điều đó vì ta đúng không?" , ánh mắt lấp lánh, nụ cười chứa chấp niềm tin kiên định, không cho phép ai từ chối.

Cứ ở đó mà mơ, Giai Huệ nghĩ bằng đầu ngón chân cũng không muốn đi:" Núi cao như vậy làm sao ta có thể leo nổi." Huynh ác vừa thôi.

Diệp Cẩn bi thương, nghiêng đầu lộ ra đường nét khiến người ta sinh lòng thương tiếc tránh nàng:"Hóa ra tình yêu của nàng dành cho ta không thể vượt qua được ngọn núi cao kia? Thề non hẹn biển chỉ là giả dối thôi a." Đứng lên ra vẻ muốn đi.

Giai Huệ im lặng, sao nàng có cảm giác lừa tình thiếu phụ vậy nè?

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại tiến tới nắm tay hắn, kéo hắn ra đầu ngọn trăng, hùng hồn phát thệ:

"Ánh trăng đại biểu lòng ta. Vì để chứng minh cho tình yêu của mình, ta nhất định lên đỉnh Thiên Sơn mang nước về cho huynh, không lấy được thề không trở về."

Nhìn Giai Huệ một bên phát ra khí thế hừng hực, Diệp Cẩn ló đầu ra nhìn lên bầu trời. Trăng bị mây che khuất trở nên mờ ảo hư vô, cũng không phải ngày rằm nên nhìn sao cũng thấy bé tí tẹo. Diệp Cẩn gật gù, thì ra lòng nàng là như thế, nhỏ xíu và đen thui.

Cục.. hú.. hú..!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!