Văn Yến im lặng vài giây.
Anh xác nhận ở trong đầu một lần chủ nhân của điện thoại di động này cùng với tình huống trước mắt, đợi xác nhận xong, câu chuyện giống như quả thật hoang đường, anh mới nhắm hai mắt.
Anh ngồi trên ghế sô pha, đầu ngón tay thong thả gõ lên trên quần, gõ từng cái một, giọng coi như trầm tĩnh lên tiếng: "Con đang kêu ai?"
Đối phương nghe thấy giọng nói của anh thì cũng sửng sốt: "Ủa?" Có vẻ cậu đưa điện thoại di động ra khỏi tai, xác nhận có sai hay không, Văn Yến cũng đang chờ cậu nói bản thân nói sai, chỉ tiếc, đối phương xác nhận không sai thì lại trả lời: "Chú là ai vậy? Đây không phải là điện thoại di động của Lương Âm Dạ sao?"
Giọng nói của bé trai còn mang theo non nớt, có vẻ tuổi tác quả thực không lớn.
Văn Yến mím chặt môi mỏng, hỏi: "Con bao lớn rồi?"
"Con sao? Con năm tuổi rồi."
Trái tim Văn Yến ngừng đập một nhịp.
Cứ vừa vặn như vậy, mấy con số này vừa lúc là con số năm.
Anh khống chế giọng nói của mình, làm cho mình hết sức dịu dàng: "Con tên gì?"
Đáng tiếc đối phương không thích phối hợp trả lời, cảnh giác nói: "Rốt cuộc chú là ai vậy? Con muốn tìm Lương Âm Dạ, nếu mẹ không có ở đây, chờ một lát con gọi lại."
Là một thằng nhóc rất cơ trí.
Ngay cả nuốt vào cũng trở nên có chút khó khăn. Trái cổ lăn hai cái, anh không mặc cho đối phương cúp điện thoại, níu kéo mà nói: "Chú là bạn của cô ấy, bạn rất thân. Con có lời gì muốn nói thì có thể nói với chú, chờ một lát chờ cô ấy quay về, chú nói với cô ấy."
"Vậy chú, chú giúp con chuyển lời cho mẹ, bảo mẹ rảnh thì gọi lại cho con, có được không ạ? Cứ nói là con nhớ mẹ rồi!"
Thằng bé trai đối diện vô cùng hoạt bát, ngay cả giọng nói cũng có thể khiến cho người ta cảm nhận được sôi động của cậu.
Ánh mắt Văn Yến thâm thúy: "Được, chờ một lát chú sẽ chuyển lời. Bây giờ con ở đâu? Ở nhà một mình sao?"
"Không có, nhà con có rất nhiều người! Con ở nhà!"
Còn không đợi Văn Yến tiếp tục nói, đúng lúc này Lương Âm Dạ phát hiện bỏ lỡ chuông điện thoại nên vội vã chạy về lấy. Nhưng vừa quay về đã đối diện với ánh mắt anh thẳng tắp bắn tới, ánh mắt ẩn chứa mấy phần sắc bén.
Cô sửng sốt, phát hiện điện thoại di động của mình ở trong tay anh, hỏi: "Anh đang nghe điện thoại của người nào?"
Ánh mắt Văn Yến sâu không thấy đáy, đủ loại suy đoán tạm thời hiện lên trong đầu, anh không chải chuốt rõ được mạch suy nghĩ, đầu óc hỗn loạn, lồng ngực cũng loạn thành một đống tê dại. Cô quay về rất kịp thời…
Khóe miệng anh mấp máy: "Con trai em."
Lương Âm Dạ ngơ ngác: "... ?"
Con trai cô ở đâu ra?
Có lẽ là giọng nói cô xuyên qua micro, bị đối phương nghe thấy, người đối diện dùng hết sức la lên: "Mẹ!!!"
Lương Âm Dạ: "..."
Anh mệt mỏi nâng mắt lên, gần như đang nói: Nè, ở đây.
Cô coi như là hiểu rõ tình huống rồi, vội vàng đoạt lấy điện thoại di động trong tay anh, chuẩn bị đi ra chỗ khác nghe máy, lại bị anh cảnh giác giữ cổ tay: "Đi đâu?"
"Không phải, em nghe điện thoại. Đây chỉ là một hiểu lầm." Cô định thanh minh.
Nhưng anh không hề muốn buông tay, không cho xen vào mà nói: "Ở đây nghe."
Ánh mắt anh khóa chặt trên người cô, gần như muốn tìm tòi từ trong đó cái gì, nhưng cũng giống như sinh ra dây leo quấn lấy tay chân cô, không muốn buông ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!