Giống như giấc mơ.
Có trong một khoảnh khắc, Văn Yến cho rằng là ảo giác.
Ánh mắt dần dần dời xuống làn váy của cô, nhìn thấy làn váy bị gió nhẹ thổi lất phất, anh mới dần dần có cảm giác chân thật.
Hốc mắt đột nhiên có chút ấm áp, cảm xúc đang trào dâng. Anh mím môi thật chặt môi, ánh mắt khóa chặt trên người cô.
Ánh mắt như vậy là có chút sâu nặng.
Lương Âm Dạ không chịu nổi.
Một lần nữa nhìn anh, cô có một loại cảm giác đã qua rất lâu, bọn họ giống như đã rất lâu không gặp nhau. Đằng đẵng giống như cách một thế kỷ.
Nhưng rõ ràng là bọn họ vừa gặp nhau không lâu trước đây.
Nhưng vì sao sẽ nhớ anh như vậy?
Có thể là bởi vì trước kia cô từng vô số lần nghĩ tới chuyện này, sau này sẽ không còn được gặp lại anh nữa.
Mỗi một lần cô đều không có lòng tin tuyệt đối.
Cho nên một lần gặp lại như vậy sẽ vô cùng quý giá.
Anh nhìn cô rồi chìa tay với cô.
Rất kỳ lạ là rõ ràng anh không biết gì cả, nhưng lại cho cô cảm giác anh biết hết.
Giống như có một mảnh mềm mại trong lòng Lương Âm Dạ bị đâm vào, cô đi đến gần anh, lấp đầy cái ôm của anh.
Văn Yến chẳng thể nói được giờ phút này là tâm trạng gì, phức tạp đến khó mà thông suốt.
Nhưng anh cuối cùng cũng nhìn thấy cô rồi.
Cô cuối cùng cũng quay lại ghi hình tập này.
Động tác của anh đang siết chặt.
Lương Âm Dạ hỏi anh: "Tại sao anh còn chưa đi ngủ?"
"Chờ em." Giọng nói anh khàn khàn.
Mặc kệ cô quay về hay không quay về, mặc kệ khi nào cô quay về, dù sao thì anh cũng phải ở chỗ này đón cô.
Chẳng biết tại sao, cô có chút muốn khóc, xúc động muốn khóc có chút mạnh.
Khoảng thời gian này, trạng thái của cô rất không tốt, nhưng lần ghi hình này đã được định sẵn, không thể sửa đổi. Cô có thể đến tham gia hay không thì cũng không biết, nhưng cô đang cố gắng.
Ít nhất là phải tham gia xong mùa này, cô không muốn vắng mặt.
Trước kia, lúc quay "Vĩnh Dạ", khó khăn như vậy mà cô cũng chống đỡ được, lúc ấy, bọn họ cũng cho rằng cô không quay nổi nữa, nhưng cô lợi dụng trạng thái kia, hoàn toàn đắm chìm, thành công kết thúc cảnh quay, thậm chí cho một kết cục xinh đẹp.
Không tiếc nuối với bộ phim điện ảnh ấy.
Cho dù cô xuất hiện nhiều tiếc nuối hơn nữa, thì tác phẩm của cô cũng hoàn mỹ không có thiếu sót.
Mấy ngày qua, Cố Tích giúp cô, bọn họ cũng đang giúp cô. Nếu muốn chữa bệnh, cũng phải đi theo kế hoạch ban đầu, chờ cô làm xong những công việc này rồi lại đến.
Cô vẫn phải quay lại xã hội ảo tưởng này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!