Mưa lớn, tiếng mưa rơi hỗn tạp ban đêm đen kịt.
Lương Âm Dạ mãi không tìm về được giọng nói của mình.
Là chuyện cô chưa bao giờ biết, cũng là bí mật ẩn giấu ở một mặt khác trong hiểu biết của cô.
Cô rất khó tái hiện hình ảnh năm đó trong đầu mình, cũng rất khó tưởng tượng tình hình lúc đó.
Trong đầu cô chỉ nhảy ra một suy nghĩ…
Thì ra, những năm qua, anh sống khó khăn như vậy.
Lời nói này khó chịu đến mức làm cô tắt tiếng, ẩm ướt dâng lên trong lồng ngực, lục phủ ngũ tạng ngột ngạt.
Cô đã rất lâu không cảm thấy cảm xúc bùng nổ nghiêm trọng như vậy, vô cùng giống lúc quay "Vĩnh Dạ".
… Vĩnh Dạ là đoàn phim mà cô tham gia sau khi quay xong "Viên Mãn". Trong lịch trình kín kẽ không có kẽ hở, không cho cảm xúc cô có thời gian để lắng đọng, cũng không cho cô bất cứ kẽ hở nào, mà đi thẳng vào bóng tối và vực sâu khác.
Đó là khoảng thời gian cô ngạt thở khó chịu nhất, cũng là giai đoạn sau đã hoàn toàn ỷ lại vào thuốc thì mới có thể đi tiếp được.
Cảm xúc rơi xuống thung lũng thấp nhất.
Mà khó chịu của bây giờ và lúc ấy không khác gì nhau.
Vừa rồi, mỗi một câu mà Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân nói đều đang được chiếu trong đầu cô, tuần hoàn chuyển động.
Cô không thể tưởng tượng được, Văn Yến của khi đó nên là dạng gì.
Thiếu niên hăng hái của cô...
Có phải xương phản nghịch đều bị bẻ gãy vào ngày đó rồi không?
Hình như cô nói câu gì đó, chỉ bởi vì cô nói nhẹ, cộng thêm khoảng cách và tiếng mưa rơi quá lớn, Hà Chiêu Vân không nghe rõ, bà tiến lên mấy bước: "Con nói gì?"
Lương Âm Dạ nâng mắt nhìn bà, sắc mặt có chút trắng, tăng thêm âm lượng, gằn từng chữ: "Vì sao ba mẹ phải đối xử với anh ấy như vậy?"
Văn Yến nắm chặt cán dù, đốt ngón tay trắng bệch.
Cả trái tim đều bị nắm chặt đau đớn.
"Tại sao phải đối xử với anh ấy như vậy?"
Cô có chút không khống chế được cảm xúc, cũng không khống chế được rơi lệ.
Lý trí liều mạng thôn tính nắm giữ cảm xúc, nhưng cuối cùng tuyên bố nắm giữ thất bại.
Hà Chiêu Vân cũng nôn nóng, bà định giải thích: " Cục cưng à, mẹ không làm gì nó hết, chỉ trao đổi với nó một lần thôi, không nói lời khó nói, cũng không làm chuyện khác tổn thương nó. Nếu con hiểu mẹ, người làm ba mẹ, chúng ta không thể yên tâm nhìn các con ở bên nhau, mấy khoản nợ nặng quá, con mới bao lớn đâu? Sao con có thể cùng gánh nợ được? Đó có thể là khoản nợ cả đời các con cũng không trả hết được đấy.
Mẹ chỉ hi vọng con đơn giản sống qua ngày, sống ngày tháng tốt dẹp dễ chịu… Con phải hiểu cho mẹ chứ."
Lúc ấy, cũng không ai biết Văn Yến cần bao lâu mới có thể trả hết nợ, cũng không biết cả đời này anh có thể trả hết được hay không. Đó là một vực sâu khổng lồ, hố lửa không lấp kín được, bà thấy cũng run sợ, sao có thể khiến con gái bà chịu phần khổ này được? Tiểu Dạ còn trẻ, tiền đồ sáng rực, tương lai không vướng bận gì, cho dù những năm qua Hà Chiêu Vân không đối xử công bằng, nhưng từ đầu đến cuối bà cũng chỉ hi vọng cuộc sống sau này của con gái bà có thể sống tốt.
Vả lại, lúc ấy bà và Phó Dục đã nhất trí với nhau. Bởi vì có hành động này của Phó Dục, bà mới cảm thấy mấy năm đó không uổng công hỗ trợ nuôi Văn Yến.
Bà hỗ trợ trông nom Văn Yến, để cho anh được gửi ở nhà, lại không thể khiến cho anh dẫn con gái của mình vào hố lửa, như vậy thì cả đời này lòng bà cũng khó thanh thản được.
Tình huống như bây giờ dĩ nhiên là tốt nhất, Văn Yến trả hết nợ, trên vai không còn gánh nặng nữa, nếu hiện tại bọn họ còn muốn ở bên nhau, Hà Chiêu Vân cũng không phản đối nữa.
Lương Âm Dạ giống như nghĩ tới điều gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!