Chương 41: (Vô Đề)

Lương Âm Dạ tùy ý xem điện thoại di động, mới phát hiện phía dưới bài Weibo vừa đăng đầy ắp người.

Còn náo nhiệt hơn mấy bài Weibo trước kia đăng rất nhiều.

Bấm vào xem mới biết nguyên nhân, rõ ràng là một bài Weibo không liên quan đến Văn Yến, nhưng khu bình luận không vắng bóng anh.

Trong số mấy bình luận đó, có mấy bình luận nổi bật, [Năm năm qua Weibo của cô chưa từng có dấu vết của anh.], lúc những chữ này đập vào mắt, lồng ngực cô bỗng nhiên khó chịu.

Cô quả thật cố ý lẩn tránh, vả lại đã lẩn tránh rất lâu. Nhưng bị nhắc tới như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút thương cảm.

Bọn họ không hủy theo dõi đối phương, nhưng đã năm năm không xuất hiện dấu vết trên Weibo của đối phương.

Lương Âm Dạ nắm chặt điện thoại di động, cắm đầu tiếp tục đi, con đường trước mặt chợt bị ngăn cản, cô không dừng kịp nên suýt đụng vào, ngẩng đầu mới phát hiện chẳng biết tại sao anh lại dừng bước.

Kết hợp chuyện vừa rồi đang suy nghĩ, vừa nâng tầm mắt thì anh đã ở trước mặt… Loại tâm trạng đó có chút phức tạp.

Ánh mắt cô nhẹ nhàng tránh đi.

Không phải dưới lầu còn chưa có khách mời, là không có một khách mời nào.

Nhưng không phải là không có người, có rất nhiều nhân viên công tác.

Anh hỏi: "Đang xem gì?"

Đầu ngón tay Lương Âm Dạ thu chặt, cô lắc đầu: "Không có gì."

Thấy anh không đi, cô đi lướt qua anh.

Lúc đi ngang qua anh, giọng nói của anh cũng rơi bên tai.

"Nếu một lần nữa chọn lại người cộng tác..."

Trong lòng cô kinh sợ.

Nhưng không biết là giọng nói của anh quá nhẹ nhàng hay cô đi quá nhanh, cô không hề nghe thấy lời nói phía sau.

Nhưng cho dù không nghe thấy, có lẽ trong lòng cô cũng hiểu rõ.

Mấy khách mời lục tục đi xuống, mọi người vừa trò chuyện vừa đợi những người khác.

Điện thoại di động Văn Yến reo vang, anh thấy còn mấy người chưa đến, nên đi ra ngoài nghe máy trước.

Nhưng anh chân trước vừa đi, chân sau người ta đã đến đủ.

Lương Âm Dạ ngồi ở phía ngoài cùng, gần với bên ngoài, đi ra ngoài cũng thuận tiện nhất, cô đứng dậy đi xem thử.

Trong sân, anh đang đứng dưới tàng cây, đưa lưng về phía trong phòng. Thân hình cao lớn, bóng lưng cũng rất thẳng. Không biết đang nói điện thoại với ai, chỉ nghe thấy anh thỉnh thoảng đáp một tiếng "Ừ".

Lương Âm Dạ đứng ngay tại chỗ một hồi, mới nhỏ giọng mở miệng gọi anh: "Văn Yến..."

Anh quay người lại, ánh mắt rơi trên người cô.

Cô chỉ vào bên trong, nhắc nhở anh: "Mọi người đến cả rồi."

Hình như Phó Dục nghe thấy anh bên kia có tiếng nói của người khác: "Con đang bận à?"

"Vâng." Anh dừng lại, lại nói: "Là Âm Dạ."

Lương Âm Dạ không biết sao anh lại gọi mình, vẻ mặt khó hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!