Lương Âm Dạ đứng trước bồn nước để rửa ly, cô còn đang hỗn loạn vì tiếp xúc bất ngờ vừa rồi.
Bởi vì ở trước ống kính, cho nên vừa rồi anh chỉ cầm rồi thả tay cô ra ngay.
Vừa chạm vào là rời đi luôn.
Nhưng anh chậm chạp thu ánh mắt và giọng nói lại, giống như đang tỏ vẻ chỉ đơn giản như thế đấy.
Anh đứng bên cạnh cô, không biết lấy từ đâu ra một bịch chanh đã chuẩn bị sẵn, thuận miệng hỏi cô: "Cô Lương muốn một chút chanh không?"
"... Cũng được."
"Vậy làm phiền cô Lương rửa hai cái ly này." Anh quét mắt nhìn cái ly bên cạnh.
Chuyện tiện tay, Lương Âm Dạ cũng không từ chối.
Vốn chỉ rửa cái ly, lấy nước xong là đi, giờ lại bị kéo dài.
Giờ phút này, ống kính ở sau lưng bọn họ.
Mặt của bọn họ không ở trước ống kính. Không biết là do vừa rồi tổ đạo diễn còn chưa kịp lắp ở đây hay là lắp thiếu.
Anh tháo túi đựng, đi qua rửa chanh, đứng ở bên cạnh cô.
Ban đầu Lương Âm Dạ cũng không để ý, cho đến khi bàn tay anh di chuyển sang rồi lướt qua tay cô. Cô tạm dừng động tác, nghiêng tầm mắt nhìn anh, anh cong môi, nhưng chỉ đụng vào cái ly trong tay cô: "Chỗ này còn chút dấu vết."
Lương Âm Dạ dừng động tác. Cô chắc chắn người này nhất định là cố ý. Vừa rồi ở trước ống kính, anh hơi thu liễm, hiện tại ở sau ống kính, anh không chút kiêng kỵ.
Hàng mày mảnh của cô hơi cau lại, miễn cưỡng tiếp tục làm chuyện của mình.
Nhưng vừa không để ý, nước rửa ly văng lên, văng trúng cánh tay anh. Lương Âm Dạ theo bản năng muốn lau đi, nhưng trước một giây đụng vào anh, cô phát hiện nước trên tay mình nhiều hơn nên dừng lại.
Cô nói một tiếng "Ngại quá", động tác muốn rút về, không ngờ vào một giây đó, anh cụp mắt nhìn rồi bắt lấy tay cô.
Lương Âm Dạ giống như bị điện giật, nâng mắt lên nhìn anh, mà anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
… Cô rất giống con nhóc lưu manh muốn chiếm tiện nghi của người ta lại bị bắt tại trận.
Cô hơi kinh ngạc, rút về, nhưng anh không có ý muốn buông tay.
Cô giằng co với anh, hai người im lặng đứng song song nhau, tay chân tiếp xúc mãi không buông ra. Nhìn ra được dường như không chỉ bởi vì một cái đụng chạm, đằng sau còn ẩn chứa rất nhiều nhân tố sâu xa hơn.
Không ở trong ống kính, nhưng nhịp tim của cô ở trong ống kính.
Giằng co chốc lát, anh nhắm mắt, mới thả tay ra.
Nhưng mãi mà Lương Âm Dạ vẫn không bình tĩnh được nữa.
Hàng mày mảnh của cô nhíu lại, không biết người này có ý gì.
Cô hơi hối hận vừa rồi đã trả lời anh, nếu không cô đã sớm rót nước rồi rời khỏi chỗ này.
Lương Âm Dạ rửa ly xong thì thả vào trong tầm tay anh, nhẹ nhàng mím môi.
"Sao cô Lương không trả lời WeChat của tôi?" Anh bắt chuyện với cô, thản nhiên giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Lúc này Lương Âm Dạ mới nhớ đến tin nhắn WeChat kia, cũng nhớ đến tình hình lúc đó. Cảm giác vụng trộm quá nồng nặc, giống như bọn họ chỉ giả vờ không quen nhau ở trước mặt đại chúng, còn cá nhân thì thật sự không có chuyện gì cả.
Cô nghiêng mắt, nói mà không được tự nhiên cho lắm: "Chắc hẳn thầy Văn nên tự cảm thấy nên tránh hiềm nghi, chứ không phải bị ép buộc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!