Đưa cô về nhà xong, Văn Yến đi tới phòng làm việc một chuyến.
Lại gửi tin nhắn cho cô mà không nhận được tin nhắn trả lời.
Cũng nằm trong dự đoán.
Những người bên cạnh đang nói chuyện, Văn Yến cất điện thoại di động, hơi ngước mắt lên: "Xem trước đã."
"Được, tất cả tài liệu sơ yếu lý lịch đã nộp đều được để trên bàn anh rồi."
"Ừm."
Phùng Xuân đang tiến hành chuẩn bị, rất nhiều nhân vật đã được quyết định, không ít người trong giới giải trí đều chú ý bên này, sơ yếu lý lịch được đưa đến đây liên tục, cùng lúc đó, điện thoại cũng không ngừng reo vang. Hơn nữa, anh yêu cầu người phía dưới đi chọn một vài người mới, mặt khác cũng tiến hành phỏng vấn.
Thời gian rảnh giữa việc ghi hình chương trình giải trí đều bị lấp đầy, công việc chất thành núi, vĩnh viễn không đủ thời gian để sử dụng.
Lật xem tài liệu trong tay, anh nâng tầm mắt lên: "Đưa kịch bản cho Đường Vi chưa?"
"Đã đưa qua đó rồi."
Hiện tại, các nhân vật khác đều đang được chọn diễn viên, nhận được không ít sơ yếu lý lịch, bọn họ không ngừng xem không ngừng sàng lọc, chỉ có nữ chính là chưa có ai, bọn họ cũng không thả ra tin tức là tuyển diễn viên.
Ban đầu, mọi người đều rất nghi ngờ, nhưng nghĩ rằng thời gian còn dài, dù sao thì cũng vừa bắt đầu, có lẽ trong lòng đạo diễn Văn hiểu rõ.
Cho đến khi anh đề xuất đi tìm Đường Vi, bọn họ mới ngẩn ra.
… Không phải chứ, anh còn nhớ nhung muốn Lương Âm Dạ tới làm nữ chính? Các anh đã bao nhiêu năm không hợp tác rồi, sao bên kia có thể đồng ý được?
Không bằng thừa dịp còn sớm, cùng nhau chọn những người khác xem?
Nhưng Văn Yến không nói nhiều, chỉ đưa xuống một mệnh lệnh.
Bọn họ cũng chỉ đi làm theo.
Mà bên phía Đường Vi quả thật cũng không có tin tức gì truyền đến.....
Lương Âm Dạ thật sự đang tức giận, lúc vừa xuống xe, cô cũng không muốn nhìn thấy người này nữa.
Về đến nhà, lúc cô sửa sang lại đồ vật, đột nhiên có một gói hàng tới nhà. Gần đây cô không mua đồ, có chút khó hiểu.
Ký nhận xong rồi mở ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, động tác mới tạm ngừng một lát..... Là đồ trang sức cô nhìn trúng lúc ở trong cửa hàng trang sức ở Thái Lan. Lần đầu tiên mua ba cái, sau này lại đi mua hơn một nửa, chỉ còn lại mấy cái không mua. Mà mấy cái không mua giờ phút này xuất hiện ở trước mắt cô.
Mỗi một cái đều rất đẹp, còn có mấy cái xỏ hạt châu, ánh sáng yếu ớt hiện lên.
Người ban đầu tính toán số tiền rất nghiêm túc, còn chia cho cô thêm một tệ gì đó, ngầm không nói một lời mà mua hết.
Ống kính quay phim theo sát cả quá trình, nhưng đằng sau ống kính xảy ra càng nhiều chuyện không muốn người ta biết.
Cô mím chặt môi, cầm chúng trong tay, đột nhiên cảm giác được có chút bất lực.
Anh thậm chí không nói gì cả, nhưng lại lặng lẽ đi mua từ lúc nào, rồi gửi sang đây.
Anh luôn có thể bưng đến trước mặt cô đồ vật mà cô mong muốn.
Giống một thói quen tự nhiên tạo thành.
Tự nhiên đến mức ngược lại cô không thích ứng.
Mà trong rất nhiều năm của sau này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!