Chương 32: (Vô Đề)

Chú ý tới sự kỳ lạ của cô, Văn Yến nhìn sang: "Sao vậy?"

Lương Âm Dạ cũng không thể nói thật với anh.

Nhưng ngay cả ánh mắt của anh cũng có thể khiến cô liên tưởng nhiều hơn. Vừa quét mắt qua một cái, chữ viết nhớ lại ở trong đầu lại nhiều hơn. Cô vội vàng lắc đầu: "Không, mau lái xe đi, em gửi anh địa chỉ."

Cô phát hiện bọn họ thật sự rất biết cách viết văn. Cũng không biết trong Super Topic CP của bọn họ sao tụ họp nhiều... tác giả nữ vậy nhỉ?

Lương Âm Dạ bấm điện thoại di động, vừa vờ như vô tình hỏi: "Bình thường anh xem Weibo nhiều không?"

"Thỉnh thoảng sẽ xem."

Thỉnh thoảng?

Thỉnh thoảng cỡ nào?

Chẳng qua nếu lần số không nhiều, chắc hẳn không phát hiện tin tức như vậy nhỉ? Chắc cũng không nhìn thấy nhiều nội dung như vậy đâu?

Văn Yến không biết tại sao đột nhiên cô lại quan tâm tới chuyện này, nghĩ ngợi một lát, hỏi: "Có gì muốn cho anh xem à?"

Cô đáp nhanh như bay: "Không, tò mò thôi."

Anh khẽ nhướng chân mày, từ chối cho ý kiến.

Nhiều phần mềm như vậy, không tò mò cái khác, nhưng chỉ tò mò mỗi cái này. Cô còn nói không có, cũng rất khó khiến người ta tin.

"Sao lại muốn đến cửa hàng kia?"

"Chị Đường đề cử, đi xem thử, hình như có bánh kem nhỏ rất đẹp."

Văn Yến chống một tay lên cửa sổ xe, gãi giữa mày. Sao còn mê vẻ đẹp bề ngoài như vậy nhỉ? Đều không có sức đề kháng đối với tất cả đồ vật đẹp mắt.

Anh như có điều suy nghĩ.

Lúc sắp đến cửa hàng kia, Lương Âm Dạ nhớ đến chuyện bản thân vừa suy nghĩ, thương lượng với anh: "Anh chờ em trên xe một lát nhé? Em mua xong thì về… Em sẽ mua rất nhiều, có phần anh nữa."

Không cần nghĩ cũng biết hai bọn họ cùng đi dạo phố là chuyện không có khả năng lắm. Ban ngày, lượng người rất nhiều, không bị phát hiện đã có chút khó khăn rồi, sau khi bị phát hiện thì càng khó hơn.

Cô không định bị trói buộc với anh.

Anh cố ý hỏi một câu: "Nếu anh không đồng ý thì sao?"

Lương Âm Dạ thật sự có chút phiền não, cảm thấy anh không thích nhàm chán, đề nghị: "Nếu không anh đi dạo xung quanh đi? Em mua xong thì kêu anh về?"

Anh nhìn chằm chằm cô. Nhìn mà trong lòng Lương Âm Dạ cũng không nắm chắc, anh mới bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy cũng được."

Lương Âm Dạ cũng muốn cạn lời, cần miễn cưỡng như vậy hả? Anh rất thích đi dạo cửa hàng đồ ngọt sao?

Bọn họ xuống xe, đi đến chỗ khác nhau.

Lương Âm Dạ nguỵ trang kín mít, xách cái giỏ nhỏ cụp mắt chọn đồ, nhìn qua cũng không làm người ta chú ý.

Đến khi người bên cạnh đi tới, chú ý nhìn thêm mấy lần, vẫn nhận ra cô, người đó mừng rỡ tiến tới bên cạnh cô nói chuyện với cô: "Tiểu Dạ?"

Lương Âm Dạ sững sờ nhìn sang, phát hiện là bạn của Hà Chiêu Vân, bà dì họ Thôi kia.

Cô cũng không ngờ sẽ vô tình gặp nhau ở chỗ này, nhếch khoé môi cười cười, chào hỏi bà ta.

Dì Thôi đến gần cô, đứng cùng cô lựa bánh, giống như bạn bè đi chung với nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!