Trên hot search, một từ khóa "hot" lấy tốc độ cực nhanh xuất hiện.
Lúc người qua đường không rõ tình huống bấm vào xem thử, trực tiếp bị khiếp sợ bởi khí thế của toàn bộ khu bình luận.
[A a a Dạ Yến mừng như điên!!! Hôm nay ăn kẹo cưới!!!]
[Sự xuất hiện của anh trai hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, xem em gái chúng mình bị dọa ngơ ngác cỡ nào kìa!]
[Ánh mắt trong trẻo khiếp sợ viết đầy chữ: Sao anh lại ở đây?!]
[Hu hu hu, chiêu trò của tình nhân nhỏ thôi, có phải cùng mua vé không bé cưng? Lén lút nói với chị nè.]
[Ánh mắt anh ấy nhìn cô ấy, chẹp, nói thế nào nhỉ, trong sự bình thản bình tĩnh tiết lộ một chút không rõ ràng lắm.]
[Đạo diễn Văn nói: Ôm một cái, ôm một cái đi vợ ơi! Tin anh đi, anh chắc chắn không cố ý! Người ta chỉ muốn nhìn vợ của người ta thôi, có lỗi gì đâu!]
Khu bình luận phía dưới một bài đăng Weibo có nhiệt độ cao nhất hoàn toàn bị người hâm mộ Dạ Yến tàn sát, vừa liếc nhìn một chút, căn bản không nhìn thấy bóng dáng người hâm mộ người khác. Làn sóng người hâm mộ này là một sự tồn tại rất thần kỳ, năm đó, sức chiến đấu của bọn họ mạnh mẽ, bất cứ người hâm mộ nhà nào cũng không đánh lại họ, đứng trước mặt bọn họ thì giống như một trò đùa, đã một dạo làm mấy người hâm mộ nhà khác nghe mà sợ vỡ mật.
Nhiều năm đã qua, cho dù ký ức phai nhạt, bọn họ cũng vẫn có thể dễ dàng giúp người ta nhớ lại.
Người qua đường thấy thế là đủ rồi, lặng lẽ lui ra, suy nghĩ một lát, lại không nhịn được bấm vào xem thử tấm ảnh kia.
Quả thật là chụp rất tốt.
Mặc dù trong hình có nhiều người như vậy, nhưng chính là một ánh mắt là có thể khiến người ta nhận ra bọn họ là vai chính.
Cô gái hoang mang mà ngẩng đầu, ánh mắt người đàn ông lạnh lùng thâm thúy, nhưng như vậy là vừa lúc có thể khoá chặt người cô.
Không nghiêng không lệch, vừa nâng tầm mắt lên, chính là đối mặt nhau.
Đứng ở xa nhìn nhau cách biển người, cho dù chỉ là một chốc, cũng cảm thấy đủ rồi.
Chẹp.
Lưu lại trước khi rời đi.
/
Lúc Lương Âm Dạ lên máy bay, trong lòng giãy giụa một phen, sau khi gặp anh trong khoang hạng nhất thì vẫn không bình tĩnh được nữa.
Cô muốn giả vờ không nhìn thấy mà đi ngang qua, nhưng đối phương mở miệng chào hỏi trước: "Cô Lương, trùng hợp quá."
Anh rảnh rỗi ngồi đó, thong thả nhìn cô, trái lại giống như đang xem cô chuẩn bị diễn cảnh này ra sao.
Ở trong ánh mắt anh, Lương Âm Dạ cảm giác mình bị mổ xẻ, không dư thừa một chút nào. Cô nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn thẳng anh: "Đúng là rất trùng hợp."
Nào chỉ là trùng hợp?
Thậm chí ngay cả chỗ ngồi của cô cũng ở cạnh anh.
Quả thực là muốn tránh cũng không tránh được.
May mà anh không lên tiếng nói gì nữa, khôi phục yên tĩnh.
Qua một lát, Lương Âm Dạ cầm cái chụp mắt trong tay, quay đầu nhìn anh: "Ngày đó, cảm ơn anh nhé."
Cô muốn cảm ơn, nhưng lại không có phương thức liên lạc, nếu hôm nay gặp nhau, vậy cũng tốt.
"Cảm ơn anh chuyện gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!