Chương 17: (Vô Đề)

Sáng sớm lạnh lẽo.

Lương Âm Dạ đi tắm, sau khi cảm giác nước chảy xuống đến xong, đầu óc mới thoáng tỉnh táo, sợi dây căng thẳng cũng thoáng thả lỏng.

Lúc Đào Đào gửi tin nhắn cho cô nói đã vào tiểu khu, cô đã trang điểm xong, nhìn vào trong gương tô son xinh đẹp. Trên môi nhanh chóng hiện ra một vệt diễm lệ, tăng thêm huyết sắc ban đầu vẫn còn nhàn nhạt. Cô cẩn thận miêu tả khóe môi, tô son xong sau mới cầm điện thoại di động trả lời tin nhắn.

Thuận tiện kêu Đào Đào nói chuyện với bên quản lý tài sản, sau này Hà Chiêu Vân còn đến thì đừng cho bà ấy đi vào..... Tối hôm qua làm thành như vậy, cô không định sau này còn có thể hòa bình như trước kia.

Chờ nói chuyện xong, Lương Âm Dạ do dự, có lẽ cô cũng nên nói một tiếng cảm ơn với Văn Yến. Mặc dù tối qua anh xuất hiện rất đột ngột, nhưng trong lúc cảm xúc cô không ổn định nhất, có người ở cạnh quả thật dễ chịu hơn rất nhiều. Vào buổi tối khó khăn nhất ấy, cô cứ như vậy lặng lẽ vượt qua.

Chỉ là...

Cô xem WeChat, hơi chớp mắt. Cô đã không có WeChat của anh từ lâu, cũng không có bất cứ phương thức liên lạc nào của anh.

Năm đó xúc động, cô xóa hết rồi, sau này cũng không có chuyện gì cần liên lạc riêng...

Thôi đành chờ lần sau có cơ hội rồi nói cảm ơn với anh vậy.

Cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài, trong đầu cô đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ.

Suy nghĩ này khiến động tác của Lương Âm Dạ tạm ngừng một lát, chậm chạp phản ứng lại… Làm sao anh biết địa chỉ của cô?

Người không liên lạc năm năm, một trong số hai người lại đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà một người khác, đây chẳng lẽ không phải là chuyện rất kỳ quái?

Hơn nữa, cô còn vừa chuyển nhà nữa.

Lương Âm Dạ bóp chặt túi xách trong tay, ngoái đầu nhìn vào nhà, như có điều suy nghĩ.

Thời gian có chút không kịp, mấy người Đào Đào đã đến dưới lầu, cô đành vội vã đi xuống trước.

Lúc cô đến lầu dưới, xe đã đang chờ cô, Đào Đào hướng vẫy tay với cô. Lương Âm Dạ đi nhanh đến đó, tiện thể chui vào trong xe.

Cô không chú ý tới phía sau có một bóng dáng quen thuộc đang dắt chó đi dạo, đội mũ lưỡi trai, che đi màu da trắng lạnh.

/

Lúc Lương Âm Dạ quay xong quảng cáo rời khỏi tòa nhà thương mại kia, một chút tình huống đột ngột xảy ra.

Dưới lầu đều là người, bên cạnh xe của cô cũng bị bao vây.

Bảo vệ đang điều khiển trật tự, mà người trong nhóm người không ngừng gọi tên cô bên tai cô.

Lúc cô đi ra khỏi cao ốc, tiếng thét chói tai lại bất ngờ vang liên tục.

"Bé Dạ!! Bé cưng!!! Nhớ em lắm!!!"

"Tham gia chương trình giải trí thì cứ việc chơi thỏa thích! Đừng xem bình luận ác ý trên mạng! Bé cưng giỏi nhất!!"

"Dạ tiệc tối hôm qua vui vẻ thật đấy, a a a, bé Dạ!!!"

"Bé con! Xinh đẹp quá!!! A a a bé con! Bé con ra ngoài nhiều hơn đi!"

Đám người nhốn nháo.

Hôm nay, tất cả người tới đều là người hâm mộ của cô.

Bọn họ điên cuồng gọi tên cô, người phía sau cố gắng nhảy lên, muốn nhảy cao hơn để nhìn cô.

Bọn họ rất đơn thuần, rất nhiệt liệt, chỉ thích cô, chỉ vì cô mà đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!