Trong giây lát, Lương Âm Dạ hoảng hốt.
Đầu ngón tay cô miết tờ giấy kia, cho đến khi trang giấy biến hình, cô giữ yên lặng một lúc.
Lần trước, khi cô nghe thấy cái tên này từ anh...
Vẫn là vào đêm khuya kia của năm năm trước.
Mà một lần đó, lúc anh gọi cô, cũng hoàn toàn khác trước, giọng nói nhuộm đầy tình dục. Là tình dục càng lún càng sâu, càng đốt càng thịnh.
"Tứ Tứ, Tứ Tứ."
Lần đầu tiên cô cảm thấy miệng anh đọc hai chữ này sẽ gợi cảm như vậy, lòng cô không nhịn được mà cảm thấy ngứa ngáy. Trong lúc lơ đãng, cô nhìn thẳng vào mắt anh, mà khi đó mắt anh thâm thúy, như gió bão cuốn cô đi, khiến cô hoàn toàn sa vào đó, không cách nào tỉnh táo được nữa.
Cô nhẹ nhàng nhón chân, hôn môi anh. Anh đè cô xuống, hơi thở đổ xuống bao trùm lấy cô, ở trước mặt anh, tất cả sức lực và sự chủ động của cô đều không đáng để nhắc tới.
Bọn họ gần như muốn liều chết triền miên trước cánh cửa sổ sát đất này, dùng hết hơi sức toàn thân, vẫn cảm thấy không đủ.
Đêm đó, đèn không mở, một mảng mờ tối che đi lý trí trong đôi mắt bọn họ.
Nhưng làn sương khói dày đặc mông lung cũng có thể khiến cho người ta sa đọa, say sưa vui vẻ tràn đầy.
Hơi thở của anh có thể đốt cháy người khác.
Cô vẫn nhớ mùi hương tuyết tùng mơ hồ trên người anh, sau đó, trên bắp thịt cứng cáp sản sinh rất nhiều giọt mồ hôi. Cô muốn nắm chặt bắp tay anh, nhưng quá căng cứng, cô căn bản không thể nào nắm chặt được.
Vụng về lại trúc trắc, nhưng mọi chuyện lại trót lọt như vậy, giống như hai trái tim liều mạng muốn đến gần đối phương, chạy vụt đến, xông lên phá vỡ tất cả ngăn cản.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, bởi vì say rượu mà nhức đầu, cô còn cho rằng những cái đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng nhìn thấy người bên cạnh vốn nên ở lại trong mộng, cô kinh hãi, sắc mặt chợt thay đổi, cơn nhức đầu lại càng đau hơn.
Lương Âm Dạ cắn chặt môi, cất tờ giấy này vào vali thay vì ném vào thùng rác, cực kỳ cẩn thận.
Cô biết anh đang nhắc nhở cô.
Nhắc nhở cô sao cô không có biệt danh.
Nếu cô không có, vậy Tứ Tứ lại là ai?
Nhưng thế này đâu chỉ là đang nhắc nhở biệt danh của cô.
Cũng là đang nhắc nhở cô về quá khứ của bọn họ.
Mấy chuyện đã qua đã bị cô xóa sạch.
/
Ô Tề cũng đi xuống nộp bảng câu hỏi.
Phía dưới chắc hẳn đã có không ít người, âm thanh huyên náo.
Càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong phòng.
Văn Yến tựa vào cửa, nghe tiếng mở cửa, đóng cửa từ căn phòng bên cạnh.
Anh nhíu chặt chân mày, ánh mắt hơi tối đi.
Vừa rồi Bối Y hỏi có ai từng xem bộ phim này chưa, anh không đáp.
Thật ra anh cũng chưa xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!