Chương 123: Ngoại truyện (tuyến tình cảm của bé con) (kết thúc)

Con gái đang khốn khổ vì chuyện tình cảm, Văn Yến có thể khai thông cô, trấn an cô, khích lệ cô đi về phía trước.

Nhưng ông ấy sẽ không quên món nợ của Tạ Hồi Chi.

Lặng lẽ nhớ nhung con gái ông ấy, ông ấy có ý tốt giữ người ở lại, nhưng không ngờ đã dẫn sói vào nhà, thuận tiện cho người này cận thủy lâu đài (*) theo đuổi cô. Mối quan hệ giữa bọn họ có thể bị kéo gần nhanh như vậy, cũng không thoát được liên quan đến khoảng thời gian ở ở trong nhà ông ấy.

(*) Cận thủy lâu đài ám chỉ ở gần người nào đó hoặc là sự vật nào đó mà giành được lợi ích nào đó.

Không hề đề phòng, cây bông vải nhà ông ấy đã bị hái đi mất.

Món nợ này đợi đến ngày bọn họ đi tới viên mãn, cùng nhau gặp phụ huynh, ông ấy sẽ thanh toán từng khoản nợ với Tạ Hồi Chi.

Lương Âm Dạ đặt sách xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi, nghe thấy như vậy, bà ấy không nhịn được cười: "Ban đầu là anh chủ động giữ người ta ở lại đấy, bây giờ hối hận rồi?"

Văn Yến không nói chuyện mà tiếp thu trêu chọc của bà ấy.

"Anh rất thưởng thức cậu ấy mà, em còn nhớ mấy lời khen lần trước anh dành cho cậu ấy đấy." Cũng là bởi vì rất thưởng thức hậu bối này, lần trước mới có thể đề xuất giữ anh ở lại nhà một vài ngày. Chỉ là không ngờ cậu ấy và con gái mình còn có một đoạn duyên phận.

Nói chung là biết trong lòng ông ấy khó chịu, dù sao thì là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với tình yêu của con gái, bà ấy đặt tay lên tay chồng, dịu dàng nói: "Trước kia không phải anh rất lo lắng vấn đề tình cảm của bé Bông Vải sao?"

"Anh lo lắng có thể nó không tìm được một người thích nó, không tìm được một người có thể đủ bao dung và chăm sóc nó. Anh rất yêu nó, chăm sóc nó rất tốt, cẩn thận thương yêu thương để nó trưởng thành, nhưng lo lắng sau này nó gặp phải người không làm được như vậy, sẽ khiến nó bị tủi thân, bị tổn thương."

Văn Yến nhìn sang bà ấy, ánh mắt khẽ dao động.

Có vài lời anh chưa bao giờ nói ra, nhưng không nghĩ đến bà ấy đã nhìn thấu mấy chuyện này.

"Nhưng A Yến à, nó gặp Tạ Hồi Chi rồi. Anh có phát hiện không? Tạ Hồi Chi vô tình hay cố ý ảnh hưởng và thay đổi đến tính cách của nó, lúc bọn nó ở chung với nhau, nó vui vẻ. Chúng ta chưa bao giờ thúc giục bé Bông Vải, mặc kệ nó có cưới hay không thì chúng ta cũng không có ý kiến, nhưng nó có thể tìm thấy người nó yêu, dĩ nhiên là tốt nhất. Anh có thể cho mấy đứa trẻ thêm một chút lòng tin, nếu bọn nó có thể sống rất tốt, sau này anh sẽ từ từ yên tâm, cũng có thể yên tâm giao bé Bông Vải vào tay cậu ấy."

Bởi vì tính cách của con gái, những năm qua, bà ấy đều thấy ở trong mắt nỗi lo lắng mơ hồ của Văn Yến. Bé Bông Vải tương đối yên tĩnh, ông ấy cũng tương đối bận tâm hơn một chút, nhất là đối với vấn đề người chồng sau này của cô, Văn Yến rất coi trọng. Luôn lo lắng con gái sẽ bị tủi thân, cũng lo lắng đối phương sẽ không chăm sóc kỹ cho cô giống ông ấy.

Dựa theo tính cách của hai cô con gái, bọn họ từng suy đoán. Cảm thấy bé Kẹo Mềm hẳn sẽ kết hôn tương đối sớm, bé Bông Vải trễ hơn một chút. Bởi vì bé Kẹo Mềm thích kết bạn, nhưng bé Bông Vải là ngược lại, cô căn bản không chủ động đi tìm một người nào cả.

Ông ấy cũng nghĩ tới rồi, nếu sau này bé Bông Vải không gặp được ai, cô có thể cứ như vậy mà sống tiếp cho thật tốt. Chỉ cần bản thân cô sống tốt là được, không hề cưỡng cầu những chuyện này.

Nhưng ở trong tưởng tượng, mấy chuyện đó cũng sẽ là chuyện rất lâu sau này.

Nhưng không nghĩ đến tốc độ của bé Bông Vải sẽ nhanh như vậy, mới ra xã hội chưa được bao lâu đã mang tin tức về rồi. Ngay cả bé Kẹo Mềm cũng còn chưa gặp được người mình yêu, bên cô đã tiến triển nhanh chóng… Chuyện này vượt xa tưởng tượng của Văn Yến và Lương Âm Dạ.

Nói chuyện với Lương Âm Dạ một lát, tâm trạng Văn Yến cũng tốt hơn nhiều rồi. Đúng rồi, có lẽ Tạ Hồi Chi chính là người chồng của con gái mà ông ấy hi vọng là sẽ xuất hiện.

Ông ấy nhìn người, nói chung là còn chưa nhìn nhầm, từ lúc vừa bắt đầu, đánh giá của ông ấy dành cho Tạ Hồi Chi cũng là rất cao.

Ông ấy ôm chầm lấy vợ, hỏi là có muốn thừa dịp gần đây hiếm khi được nghỉ ngơi, cùng đi ra bên ngoài du ngoạn hay không.

Hai cô con gái lớn lên rồi thì cũng có chỗ tốt, bọn họ rốt cuộc cũng không dính người giống như lúc nhỏ nữa.

Lúc bọn họ nhỏ, thế giới hai người giữa ông ấy và bà ấy đều bị quấy rầy, hầu như không có cơ hội gì có thể đơn độc xuất hành. Hai bé con, một đứa biết làm nũng và dính người hơn một đứa còn lại, căn bản không cho ba và mẹ tự đi ra ngoài chơi. Khi đó, ham muốn chiếm vợ làm của riêng của ông ấy nặng bao nhiêu, thì oán niệm bấy nhiêu mà suy nghĩ, muốn con cái sớm trưởng thành, sinh hai đứa thì vẫn là nhiều rồi.

Tình huống bây giờ đã tốt hơn nhiều, bọn nó có công việc riêng, sẽ không dây dưa nữa.

Đây cũng là chuyện Văn Yến vui mừng nhất.

Lương Âm Dạ hỏi: "Anh không sợ lần này anh đi, lúc trở lại là tham gia hôn lễ của bé Bông Vải?"

Văn Yến: "..."

Ông ấy xụ mặt.

Luôn rất muốn tính sổ với Tạ Hồi Chi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!