Ban đầu, như Văn Miên đã nói, dường như một câu dự đoán tương lai xấu.
Mắt thấy anh thật sự giống loại người xấu như cô nói.
Hiện tại đã đạt được mục đích, cũng đến trình tự bắt đầu biến mất rồi.
Nhưng cô quả thật cũng không để ý theo như lời cô nói.
Ban đầu, nếu bằng lòng lọt bẫy, vậy cũng nên đón nhận kết quả này.
Vả lại, chuyện đêm đó, trừ bọn họ ra, cũng không ai biết cả.
Chỉ là đến tháng thứ ba kinh nguyệt không tới, Văn Miên rốt cuộc cũng phát giác.
Trước giờ kỳ kinh nguyệt của cô không theo quy luật, thời gian đó lại là lúc bận rộn nhất, cũng hỗn loạn nữa. Mà cả ngày trong đầu cô phải suy tính quá nhiều chuyện, luôn xem thường vấn đề trên người mình, cho nên hai lần trước không tới, cô không cảm giác được chút nào.
Cho đến lần này, cô bỗng nhiên phát giác nó không tới, nhớ lại một chút mới phát hiện hình như đã rất lâu không đến rồi.
Bây giờ cô còn chưa cảm thấy sự rối loạn bình thường là có vấn đề gì, chỉ là tính thử thời gian, lại nghĩ đến một đêm kia... Vẻ mặt có trầm tĩnh hơn nữa thì cũng có vết rách.
Cô nhíu mày, đang nghĩ là nên kiểm tra đơn giản hay đi kiểm tra chính quy.
Đối với người xưa nay đều rất bình tĩnh dù là với bất cứ chuyện gì, lần đầu có cảm giác hốt hoảng tay chân luống cuống.
… Trước khi trên đường đến bệnh viện, Văn Miên đã suy tính xong hai loại kết quả.
Nếu mang thai rồi, có thể sinh ra, có thể phá thai, nhưng cũng không nói với anh, không cần thiết lắm, cô có thể tự quyết định, cũng có thể chịu trách nhiệm.
Nếu không mang thai, vậy tất nhiên là tốt nhất, thuận tiện xem thử vấn đề lần này kỳ kinh nguyệt bị rối loạn.
Bởi vì kẹt xe, trên đường đi tốn thời gian hơi lâu.
Cô cũng thuận tiện suy tính là sinh và không sinh.
Ồ, hình như cô không thích con cái lắm. Bởi vì sợ ồn ào, mà cô thích yên tĩnh. Vừa nghĩ tới tiếng khóc em bé, đầu cô cũng đã cũng to hơn rồi.
Nếu không sinh, thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Nhưng cũng không nỡ.....
Trợ lý đi theo cô làm một loạt kiểm tra ở trong bệnh viện xong, trời đã tối, lại đưa cô quay về.
Văn Miên tựa vào ghế ngồi ở đằng sau nhắm mắt dưỡng thần, có chút mệt mỏi.
Điện thoại di động rung lên, ở trong chiếc xe yên tĩnh, tiếng reo vô cùng rõ ràng.
Văn Miên nghe điện thoại.
Một đầu khác, một giọng nói hết sức quen thuộc truyền tới.
Cũng là một giọng nói đã một khoảng thời gian không nghe thấy.
"Miên Miên."
Sự xuất hiện của anh quả thực đủ là đúng lúc.
Trong một chốc nghe thấy giọng nói này, Văn Miên mở mắt ra, cánh môi nhẹ nhàng nhếch lên.
…Tạ Hồi Chi quay về rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!