Chương 121: (Vô Đề)

Ngay cả là khi nào đắc tội Văn Đường mà Tạ Hồi Chi cũng không biết.

Mà không hề nghi ngờ là đối phương vừa phản đối, thì có thể tạo cho anh lực cản rất lớn.

Sau khi bị ngăn cản liên tiếp ba lần cơ hội, anh quả thật có mấy phần khốn khổ xoa xoa giữa mày, rốt cuộc tìm được lúc ngả bài với cô ấy, trực tiếp hỏi: "Văn nhị tiểu thư, xin hỏi tôi có chỗ nào đắc tội cô sao?"

Văn Đường cũng thảnh thơi nói: "Anh biết mà."

Đáy mắt anh nhuộm ý cười, "À?"

Văn Đường nhìn thấy dáng vẻ của anh liền tức giận. Giá trị nhan sắc của anh cao, lại ga lăng dịu dàng, chỉ cần anh muốn, dễ như trở bàn tay là có thể khiến cho người ta có thiện cảm với anh. Người như vậy quá nguy hiểm, cô lo lắng bé Bông Vải vốn không tiếp được hai chiêu khi anh ra tay.

Cô ấy hừ nhẹ rồi nói: "Mơ ước đồ vật của người khác, đừng trách người khác không thích anh."

Lời nói này có thể nói là đã rất rõ ràng rồi.

Cũng đang rõ ràng nói là cô ấy không hề muốn để cho anh trở thành anh rể.

Tạ Hồi Chi khiêm tốn hỏi: "Vậy không thích là có lý do gì không?"

Anh muốn thăm dò câu trả lời.

Nhưng không ngờ gặp phải tên khó chơi, đáp lại ngay lập tức: "Không có."

Văn Đường đang đề phòng anh kia kìa, nào chịu nói với anh, rồi lại để cho anh hốt thuốc đúng bệnh.

Mà Tạ Hồi Chi hiển nhiên cũng không chuẩn bị để cho em dâu tương lai cứ như vậy có thành kiến với mình mãi.

Chướng ngại vật bỗng nhiên xuất hiện sẽ cản trở con đường anh theo đuổi người kia, khiến cho con đường vốn trơn trượt khó đi lại càng khó đi hơn.

Chỉ có điều, một ngày nọ, Văn Đường nhận được một tấm vé cô ấy không giành được.

Tiếp theo lại có hai nhãn hàng đại diện đoàn đội cô ấy còn đang nỗ lực bắt lấy, anh cũng ném cành ô liu cho cô.

Cô ấy ở nhà mà thật sự ngột ngạt.

Mà mỗi buổi chiều, bên này của cô ấy cũng sẽ xuất hiện một phần trà bánh thủ công.

Liên tiếp mấy viên đạn bọc đường, anh vừa theo đuổi chị cô ấy, còn vừa ấn phòng tuyến chỗ cô ấy, nhân tiện chiếm dụng hết thời gian của cô ấy, để cho cô ấy không có thời gian và tinh lực đi làm chuyện xấu.

Mấy ngày qua, Văn Đường đã rất buồn phiền.

… Cô ấy vốn không chơi lại anh.

Nếu muốn chống lại anh, sợ rằng chỉ có bé Bông Vải là có thể.

Lần đầu tiên Văn Đường rõ ràng nhận thức được bản thân thật sự là quá yếu ớt.

Ở bên này của cô đã đang không chống đỡ được, nhưng Tạ Hồi Chi còn thành thạo mà một chọi hai.

Anh và Văn Miên mới là lực lượng tương đương nhau, ở dưới thế công của anh, Văn Miên không hề dao động, ứng đối tự nhiên. Đi theo tình thế trước mắt, hai người bọn họ còn có thể đối kháng nhau rất lâu.

Hai người bọn họ, quả là ngang tài ngang sức.

Có một khoảnh khắc như vậy đấy, Văn Đường cũng không nhịn được mà bật thốt: "Bọn họ còn khá hợp nhau."

Nhưng vừa nghĩ tới mục đích của mình, cô ấy lại không tỏ vẻ gì mà nuốt lời nói này vào lại.

Hợp nhau thì sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!