Chương 120: (Vô Đề)

Như Tạ Hồi Chi nói, vừa đến công ty, dự án hợp tác giữa hai nhà cũng đã bị đưa đến trước mặt cô.

Văn Miên lật xem tài liệu.

Trợ lý cũng đang giới thiệu cho cô, nói một hồi, dường như nhớ đến cái gì đó, dừng lại một chút: "Thì là... trước kia là một vị Tổng thanh tra của bên kia đang cùng xử lý với chúng ta, nhưng hôm nay tạm thời đổi người phụ trách, trực tiếp do Tổng giám đốc Tạ của bọn họ đến để theo dõi."

Ánh mắt Văn Miên dừng lại trong một chốc.

"Nhìn ra được bọn họ rất là coi trọng." Nhưng có phải là có hơi coi trọng quá rồi không?

Trợ lý cũng lẩm bẩm.

Văn Miên lật xem xong, trong lòng hiểu sơ bộ, đưa tài liệu cho cô ấy: "Không sao, nên làm như thế nào thì cứ làm như thế đó."

Dù sao chuyện này cũng không phải do cô chịu trách nhiệm, anh muốn theo dõi thì theo dõi đi, bọn họ tất nhiên sẽ phái người cùng anh hợp tác dự án này cho tốt.

"Được." Trợ lý ôm tài liệu đi ra ngoài.

Buổi chiều, lại phiền não đi vào: "Tổng giám đốc Văn, Tổng giám đốc Tạ của bọn họ nói rồi, muốn chị tự chịu trách nhiệm chuyện này."

Văn Miên không ngẩng đầu lên: "Trong tay tôi có việc khác. Nói với anh ấy tôi không rảnh, Giám đốc Trần làm rất tốt, không cần đổi người."

Bé trợ lý bất chấp tất cả mà nói: "Tổng giám đốc Tạ ở bên ngoài đợi chị..."

Văn Miên: "..."

Cô day huyệt thái dương.

Bé trợ lý nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Mang cà phê đến... cũng đem cho bọn em nữa... Tổng giám đốc Văn, bọn em không nhận."

Văn Miên không nói gì, bọn họ cũng không dám động.

Thật ra thì tình huống như vậy là không hề hiếm thấy, có rất nhiều người theo đuổi Tổng giám đốc Văn, theo đuổi từ nước Mỹ là cũng có, phương thức theo đuổi cũng là đầy rẫy. Chỉ có điều, nếu Tổng giám đốc Văn không muốn, những người đó cũng không tiếp cận quá nhiều.

Vị này thì khác, là bên hợp tác của bọn họ, ít nhất là anh có thể đi vào tầng này, còn có thể mang đồ đến cho bọn họ.

Bé trợ lý cũng là không thể không đi vào trong báo với cô, hỏi cô cách xử lý.

Văn Miên lật xem công việc còn thừa lại ở trên bàn, không muốn nhìn thấy anh cho lắm, nhưng cũng không thể để anh ở bên ngoài chắn đường được.

"Mời anh ấy vào đi."

Cô nhẹ nhàng mím môi, suy tính là nếu việc kinh doanh này thất bại rồi thì sẽ như thế nào.

Hình như không tốt lắm.

… Vậy thì đành xem thử mức độ nhẫn nại của cô dành cho Tạ Hồi Chi có thể là bao nhiêu.

Có thể là lúc hao hết mức độ nhẫn nại rồi, dù cho không tốt thì cũng đành không tốt thôi.

Tạ Hồi Chi lần đầu đến phòng làm việc của cô. Ngay cả phong cách trang trí của chỗ này cực kỳ phù hợp với chính cô, trên căn bản là thuần trắng, không có quá nhiều trang sức rườm rà, mà là giản lược, vừa nhìn đã thấy rõ.

Văn Miên yên tĩnh nhìn chằm chằm anh, một tay chống lên mặt. Trái lại cô muốn xem thử anh muốn làm những gì.

Dáng vẻ ấy chợt có mấy phần ngoan ngoãn.

Tạ Hồi Chi cong môi, anh để cà phê lên trên bàn: "Cô Văn, có để tâm cùng uống trà chiều không?"

… Thức uống mà anh đem đến là cà phê của quán cà phê ngày đó cô mời anh uống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!