Chương 9: Gieo rắc giây tình

Hành khách đi trên thuyền với Tích Nhân chỉ có mấy người buôn bán, nhưng hàng hóa rất nhiều, họ sẽ xuống hàng ở bến Cường Nỗ, Tích Nhân và con ngựa được chủ thuyền để riêng khoang sau. Sở dĩ Tích Nhân đi đường thủy, vì theo Hổ Hùng đi thuyền xuôi dòng cũng nhanh chóng, tránh được nhiều vùng núi non hiểm trở, phải vượt nhiều con suối, phải chờ đợi đi đò qua nhiều sông lạch để đến Thăng Long.

Đến Cường Nỗ thuyền cập bến, Tích Nhân phải ở đêm hôm sau mới chuyển sang một thuyền buôn khác về Đông Đô.

Dắt ngựa đến quán trọ, sau khi lấy phòng, Tích Nhân qua một tửu quán bên cạnh để ăn tối.

Đang ngồi chiếc bàn sát cửa sổ nhâm nhi với đĩa thịt gà nướng, Tích Nhân nhìn ra ngoài bắt gặp ánh mắt một gã hành khất đang đứng nép cây cột ngoài hiên nhìn vào với đôi mắt thèm thuồng. Đã từng phải ăn mày từng bữa, Tích Nhân hiểu nỗi khổ, sự hành hạ của cái đói. Nhớ lại mấy năm trước cũng buổi tối trời đông lạnh lẽo, phải đi ngủ đói và suýt chết đói như thế nào, nên nhìn gã ăn mày, Tích Nhân động lòng thương hại, ngoắc tay gọi:

- Bằng hữu, vào đây ăn tối với ta.

Gã ăn mày nghe gọi, nhưng hình như không tin là mình, vẫn đứng yên một chỗ. Tích Nhân phải gọi lần thứ hai và lần này gã mới tin tưởng mình được gọi liền bước vào. Mới qua cửa liền bị một tiểu bảo quát mắng:

- Ra ngoài ngay! Ăn mày không được vào trong này!

Tích Nhân lên tiếng can thiệp:

- Không được cản trở! Ta mời đấy! Cho ta thêm một con gà, một đĩa thịt nai và một tô mì lớn.

Được lời Tích Nhân, tiểu bảo không dám cản trở nữa, nhưng gã ăn mày hình như ngại ngùng, chẳng dám bước thêm nửa bước. Tích Nhân đứng lên bước lại:

- Bằng hữu cứ vào đây với ta.

Trong một cử chỉ để tỏ ra thân mật, Tích Nhân đưa tay ra định nắm tay đưa đi, nhưng bàn tay Tích Nhân đưa ra thì cánh tay của gã ăn mày cũng đã nhanh nhẹn dấu ra phía sau. Chỉ qua cử chỉ nhỏ này, Tích Nhân nhận ngay gã có võ công chẳng phải tầm thường. Khám phá này làm Tích Nhân từ chỗ thương hại, đến cảm thấy thích thú, cười:

- Mời bạn.

Tích Nhân đưa tay trong cử chỉ mời mọc. Gã ăn mày ngần ngừ rồi ấp úng trong miệng hai tiếng cám ơn, rón rén lại bàn.

Đợi gã ngồi xuống ghế đối diện, Tích Nhân đẩy đĩa gà nướng của mình chỉ mới ăn một đùi qua phía gã:

- Mời!

Gã ăn mày như người câm, không nói lời nào, nãy giờ chậm chạp, nhưng bây giờ thì rất nhanh nhẹn đưa hai bàn tay dơ bẩn lên xé con gà và đưa ngay lên miệng. Gã ăn mày mặc áo vá trăm miếng, rộng thùng thình, mặt mày dơ bẩn, lọ đất dính trên mặt cả lớp, tóc ngắn xõa bù xù che mặt mũi cũng dính đầy bùn đất, nhưng khi gã xé gà và đưa miếng thịt lên miệng, đôi mắt sắc sảo của Tích Nhân thấy cổ tay ló ra khỏi cánh áo rộng lại rất trắng trẻo tròn trịa, và hàm răng của gã lại đen bóng, nhỏ rất đều, đó là hàm răng hạt huyền của những cô gái có hàm răng đẹp. Vóc dáng, hàm răng, một chút da thịt lộ khỏi cánh tay áo.. những khám phá này cho Tích Nhân nghĩ ngay đó là một cô gái, và vì lý do gì đó phải che mắt thiên hạ.

Tích Nhân gợi chuyện:

- Tại hạ họ Lê, tên là Tích Nhân còn bạn là?

Gã ăn mày vừa ăn, vừa lầu bầu:

- Tiểu nhân tên là Tiểu Qúa..

Bấy giờ tiểu bảo đang mang đồ ăn ra, Tích Nhân bảo tiểu bảo cho thêm rượu và một chén uống rượu. Trong giây phút ngắn ngủi này Tích Nhân cũng cảm nhận đôi mắt sau mái tóc lòa xoà của cô gái giả trang ăn mày đã liếc rất nhanh để quan sát mình.

Tích Nhân rót rượu đẩy qua:

- Mời dùng chút rượu cho ấm.

Cô gái trong lớp ăn mày xua tay:

- Tiểu nhân không biết uống rượu.

- Vậy để tại hạ kêu thêm bình trà..

- Ồ! Không cần thiết. Tiểu nhân đã quen uống nước sông, nước hồ. Đại nhân cho ăn miếng thịt là phước đức lớn lắm rồi.

Tích Nhân chỉ tô mì:

- Tô mì này kêu cho bạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!