Nhà Nùng bản Thanh cất lưng chừng đồi, trên một khoảnh đất bằng vài mẫu, to lớn gấp ba bốn lần những căn nhà khác. Có nhà trước, nhà sau. Cũng là nhà sàn, nhưng đượm nét cổ kính, vách gỗ, sàn gỗ lên nước đen bóng, chung quanh hoa kiểng tốt tươi, lan treo khắp nơi tỏa hương thơm ngát. Là một người có võ công, nhưng trong nhà không treo cung kiếm mà lại treo nhiều thi họa. Bức Vân trung đồ vẽ cảnh sắc Vân trung cốc thật sống động.
Nhìn qua nơi cư ngụ, Tích Nhân biết ông cụ Nùng bản Thanh là bậc ẩn sĩ, văn võ song toàn, cảm tình càng tăng.
Trần Ngải là người có tên tuổi, nhưng vì cảm tài mến đức nên đã xin làm nô bộc cho Tích Nhân, vì thế ông cụ Nùng bản Thanh mời ngồi, thì chờ cho Tích Nhân ngồi rồi mới ngồi ở một chiếc ghế cách xa một chút.
Tích Nhân và Trần Ngải đều cùng lên tiếng khen ngợi nơi cư trú thanh nhã của gia đình Bản Thanh. Giây lát, Nùng Thừa Lân mang trà, trái cây khô ra mời, Nùng bản Thanh rót trà:
- Đây là trà tuyết san, loại trà cổ thụ mọc trên đỉnh núi cao do lão phu pha chế. Xin mời hai vị.
Trần Ngải ngụm trà, chắc lưỡi:
- Hương vị thật thơm, mùi vị trong đắng có ngọt, trà xuống cổ mùi ngọt thơm tho còn trong miệng, thật Ngải tôi chưa được dùng thứ trà nào như thế này.
Nùng bản Thanh:
- Lão phu ngày tháng nhàn rỗi, có chút khinh công nên có thể tìm đến những cây trà tuyết san cổ thụ mọc cheo leo trên vách đá ngàn trượng hái đọt non, phơi khô trong nắng sớm, ướp với ngàn hoa nên cũng tự hào với thứ trà mình tự pha chế này.
Tích Nhân:
- Nhìn thư họa treo đầy, cách uống trà, chơi hoa của tiền bối cũng biết tiền bối là một bậc văn võ song toàn. Tích Nhân thật có phước, mới xuất sơn được gặp một người như tiền bối, nhất định sẽ được nghe nhiều điều hữu ích.
Nùng bản Thanh khiêm nhường:
- Một lão gìa trong núi, rảnh công ngồi rồi thì có khả năng gì như lời thiếu hiệp nói. Thanh hồng kiếm khách là người lão phu từng nghe tên tuổi, còn thiếu hiệp là ân nhân của Vân trung cốc, nhưng chưa được vinh dự để biết tôn tính, chẳng hay ngoài Phượng hoàng bang chủ là đại tỷ, những bậc tôn trưởng khác là những ai để Nùng bản Thanh tôi ghi nhớ.
Tích Nhân thưa:
- Vãn bối là Lê Tích Nhân, con trai duy nhất của Ngân bút Lê Trung Lương và Đằng tiên Trần Kim Phượng. Ngoại tổ của vãn bối là Đằng tiên lão nhân Trần Nguyên Luân.
Nghe hắn nói rõ lý lịch, Bản Thanh cảm khái:
- Đúng là phượng hoàng thì sinh ra phượng hoàng.
Còn Trần Ngải đứng lên, cảm động:
- Năm xưa thuộc hạ đã thọ ơn cứu tử của vợ chồng Lê đại hiệp, lòng những canh cánh không biết lúc nào có thể đền ơn, không ngờ hôm nay đất trời dung rủi được từ đây hầu hạ cho chủ nhân, thật mãn nguyện vô cùng.
Tích Nhân nhìn ông ta:
- Lúc nãy thấy thúc thúc quá quyết liệt, sợ từ chối thúc thúc buồn lòng, nhưng vãn bối nghĩ, Trần thúc thúc hà tất phải như vậy. Hay là chúng ta kết nghĩa..
Trần Ngải càng cương quyết:
- Đã biết chủ nhân là ai, thì Trần Ngải này càng không bao giờ đổi ý, đây là một vinh dự lớn cho tôi, xin chủ nhân đừng làm cho tôi thất vọng.
Nùng bản Thanh vuốt râu, nhẹ nhàng:
- Lê công tử lòng rất áy náy, nhưng lão phu biết tính tình Thanh hồng kiếm khách, lời nói đã thốt ra không bao giờ lấy lại. Đấy là ưu điểm lớn nhất của ông ta. Thiếu hiệp cứ để ông ta gọi là chủ nhân, nhưng đối xử như tình chú cháu, anh em thì đã có sao? Đời người qúy ở sự đối xử với nhau.
Tích Nhân vòng tay:
- Đa tạ sự chỉ giáo của tiền bối.
Họ chỉ chuyện vãn giây lát thì Thừa Lân ra cho biết cơm nước đã sẳn sàng. Nùng bản Thanh bảo trời đang trong và sáng trăng, kê bàn lớn ngoài sân mọi người cùng ăn chuyện vãn cho vui.
Oâng ta nói với Tích Nhân và Trần Ngải:
- Để hai cháu chung bàn với hai vị có điều thất lễ, lão phu hy vọng hai vị tha thứ cho!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!