Hơn hai năm nữ nhân áo trùm kín thân thể như khối vải đen không nói lời nào, nhưng đều đặn cung cấp thức ăn. Dù nữ nhân không nói một lời nhưng đã nhiều khi hắn bắt gặp ánh mắt thiện cảm và khuyến khích, Tích Nhân thấy nữ nhân rất quan tâm cho mình, đến mạng sống của mình nên lòng vừa tri ân vừa kính mến. Tích Nhân biết rõ muốn hoàn thành một môn công nội công thượng thừa đến trình độ đả thông sinh tử huyền quan người có căn cơ trung bình phải tốn vài chục năm tôi luyện, ông ngoại hắn khi rời khỏi núi đã trên năm mươi tuổi, tốn ba chục năm để hoàn thành Thái ất thần công. Nghĩ lại nữ nhân đã chọn một nơi ở giữa trời giữa đất để hắn có thể dành hết thì giờ tập luyện không bị phân tâm là đã tính toán, đã quan tâm tới hắn rất nhiều, hôm nay nhận lá thư dặn dò đầy quan tâm của nàng, Tích Nhân càng thêm cảm động.. tự hứa không để phung phí giây phút nào trong việc luyện công.
Từ lúc nữ nhân lưu lại sợi dây, Tích Nhân một hai ngày lại đu dây xuống đáy vực bắt cá nướng ăn. Tuy nhiên sau đó Tích Nhân thấy tảng đá dưới một gốc cây to bên bờ hồ bằng phẳng ngồi luyện công rất tốt nên ở luôn dưới đáy vực, chỉ khi nào mưa gió mới lên trên động.
Thời gian thấm thoát trôi, trong gần ba năm dù ăn uống thiếu thốn nhưng thân thể Tích Nhân cao to như thổi, mấy bộ áo quần nữ nhân mang đến không mặc được, và Tích Nhân cũng không còn cảm thấy khí hậu ảnh hưởng đến mình, trời càng lạnh càng thấy khỏe, luyện công nhanh hơn, lại ở giữa chốn hoang dã một mình nên cũng cảm thấy không cần đến quần áo. lại gần một năm nữa năm trôi qua, Tích Nhân đã luyện đến tầng thứ chín huyền âm chân khí, và tràn đầy hy vọng sẽ hoàn thành huyền âm thần công trước thời hạn. Một hôm đang ngồi luyện công, Tích Nhân thấy một áp lực rất lớn từ bên trên sa xuống rất nhanh, vội vàng xả công và giây phút sau con bạch ưng rất lớn rơi xuống hồ lông lá, nước bắn lên tung toé. Rớt xuống nước con ưng cố vùng vẫy, nhưng mỗi lần vùng vẫy lại bị chìm xuống nước. Tích Nhân vội vàng bơi xuống hồ. Con ưng thấy hắn lội ra càng vùng vẫy, cố chạy, Tích Nhân kêu lên:
- Bạch ưng ngoan! Hãy để ta giúp ngươi một tay. Ta không làm hại ngươi đâu.
Tích Nhân lội đến gần, con bạch ưng dùng mỏ mổ lia để tự vệ, Tích Nhân tránh né và tiếp tục vỗ về:
- Ta chỉ giúp ngươi vào bờ mà thôi, nhất định không làm hại ngươi. Hãy ngoan ngoản.. hãy ngoan ngoản.
Không hiểu vì đã kiệt sức, hay vì tương liên với lòng tốt của Tích Nhân một lúc sau con bạch ưng nằm im, Tích Nhân bợ tay dưới bụng đưa vào bờ, quan sát thấy nó bị gãy một cánh và một chân. Tích Nhân để lên tảng đá bẻ mấy cành cây nhỏ, tước vỏ cây làm chỉ cặp lại chân và cánh cho nó. Dưới vực có nhiều hoa cỏ lạ nhưng Tích Nhân không biết thứ nào có công dụng trị xương gãy nên chỉ cặp mấy cành cây hy vọng xương không bị đung đưa sẽ tự lành.
Từ lúc có con chim ưng bị thương sa xuống vực, Tích Nhân ngoài bắt cá cho mình ăn còn nuôi con ưng nữa, ngày tháng đã làm cho con ưng và hắn thân quen nhau, mỗi khi cho ăn, Tích Nhân cũng vuốt ve tâm sự, coi như một người bạn thân.
Loài vật mau lành, hơn tháng sau con ưng có thể đi đứng bình thường và cũng thỉnh thoảng chạy lấy trớn để bay. Có khi bay ngang hồ bắt cá cho hắn và cho nó. Tích Nhân không muốn con chim đi mất, nhưng cũng muốn nó mau trở lại đời sống bình thường. Nhiều khi Tích Nhân bồng nó thảy lên cao để thử xem nó có lấy trớn mà bay cao được không. Tuy rất quan tâm đến con ưng, nhưng hằng ngày phải bỏ hết tạp niệm để luyện công Tích Nhân cũng không có thì giờ chú ý chơi đùa với nó nhiều.
Một chiều nọ, khi xả công Tích Nhân, Tích Nhân nhìn quanh không thấy con ưng đâu nữa, biết nó đã hoàn toàn bình phục và dời khỏi nơi tù túng, hắn mừng cho con ưng, nhưng cũng cảm thấy như mất mát một thứ gì rất lớn, nhìn trời thở dài. Như thường lệ, Tích Nhân lấy ít cành cây thổi lửa, bắt cá nướng. Trong lúc cá vừa chín, thì không khí chao động, con ưng từ trên cao đáp xuống, Tích Nhân mừng rỡ chạy ra đón, ôm lấy bạch ưng mừng rối rít:
- Tiểu ưng thì ra ngươi cũng còn nhớ đến ta. Hay lắm! Ngươi đi đâu thì đi đừng bỏ ta nhé!
Thấy miệng bạch ưng ngậm một con thiềm thừ to bằng ba ngón tay da bóng bẩy đỏ như lửa, Tích Nhân bảo:
- Ngươi thích ăn thịt thiềm thừ? Ngươi đã có đồ ăn thì ta không phải lo cho ngươi nữa!
Tuy nhiên, con ưng không nuốt con thiềm thừ mà nhả ra trên tay hắn như có ý đây là thức ăn mang về cho hắn. Tích Nhân cầm con thiềm thừ đưa lại miệng ưng, nó lại tìm bàn tay của Tích Nhân đặt trở lại. Thấy cử chỉ của con ưng, Tích Nhân tươi cười:
- Tiểu ưng đã muốn ta ăn con thiềm thừ này, thì thôi ta cũng chiều ngươi vậy!
Hắn đưa lên lửa nướng, nhưng bạch ưng quạt mạnh đôi cánh lửa bay tung tóe và tắt ngấm. Nhìn cử chỉ con bạch ưng, Tích Nhân nghĩ bạch ưng có thể là con vật thông linh, mang con thiềm thừ cho về hắn có lẽ biết là vật hiếm quý, có thể cũng không khác gì con rắn trắng tiểu bạch long, người dùng nó có thể tăng thêm công lực và muốn mình ăn sống nên ngần ngừ giây lát rồi bỏ con thiềm thừ vô miệng, nhắm mắt nhai đại.
Chiều ý bạch ưng nhai sống con thiềm thừ Tích Nhân tưởng tanh tưởi lắm nhưng ngược lại nghe như có mùi thơm kỳ lạ và rất ngon ngọt. Vuốt ve lưng bạch ưng khen:
- Đa tạ tiểu ưng, đã cho ta một món ăn lạ khoái khẩu.
Aên xong con thiềm thừ và con cá mình mới nướng, Tích Nhân vuốt ve bạch ưngï, dặn bảo từ nay có đi đâu thì đi, thỉnh thoảng trở về bầu bạn với mình cho vui, và khi trời tối, bạch ưng bay lên đọt cây còn hắn ngồi lại chuẩn bị điều tức tiếp tục luyện công, thì bấy giờ lại thấy từ đan điền một luồng nhiệt khí từ từ bung ra, hắn đang luyện huyền âm chân khí, trong người chỉ có luồng khí âm hàn chu lưu trong thân thể, bây giờ trong người lại có thêm làn khí nóng, lần lần hai luồng khí một nóng một lạnh xung đột nhau làm hắn thấy máu huyết nhộn nhạo. Nghe triệu chứng trong người, Tích Nhân la thầm bạch ưng thông linh đã mang về cho hắn một con thiềm thừ vô cùng hiếm quý, người luyện võ có thể tăng thêm công lực không khác gì bạch long, nhưng lại có tính chí dương. Luồng khí chí dương của thiềm thừ phát sinh rất mạnh. Tích Nhân nhờ thân thể thích ứng do tuyệt chứng thất âm tuyệt mạch, rồi lại may nắm ăn con tiểu bạch long, vì thế luyện huyền âm chân khí mau tiến bộ hơn người thường gấp mấy lần và đã luyện qua tầng thứ chín, chân khí trong người rất dồi dào, nhưng vận công để chống lại luồng khí nóng phát sinh trong thân thể chẳng những không thể trấn áp được mà càng làm cho hai luồng khí nóng lạnh xung đột nhau dữ dội, mỗi khi vận công trấn áp kinh mạch như muốn vỡ bung ra, khắp người đau đớn, lúc nóng, lúc lạnh khó chịu vô cùng.
Thân thể vật vã trong đau đớn, Tích Nhân nghĩ tình trạng của mình không có cao thủ tuyệt thế như nữ nhân bao kín mặt mày giúp đỡ thì chỉ còn nằm chờ chết. Nghĩ đến chết, Tích Nhân xót xa nhớ lời dặn dò của thân mẫu, ân hận suýt có tội lớn vì sớm gần nữ sắc, cảm thấy an ủi được may nắm ăn tiểu bạch long, luyện huyền âm chân khí sắp thành tựu để tự cứu được mạng, thì lại gặp chuyện không may!
Tuy nhiên nghĩ đến thân mẫu, đến tâm nguyện của mình Tích Nhân đã nhớ đến Thái ất thần công, một môn nội công âm dương kiêm bị và nhớ lời chỉ dẫn triệu chứng hai khí nóng lạnh có thể xung đột nhau khi luyện tầng thứ chín, không khác gì tình trạng của mình hiện nay. Tích Nhân phân vân một lúc không hiểu đường đột dùng bí quyết của tầng thứ chín Thái ất thần công có nguy hiểm gì không, nhưng rồi thân thể càng lúc càng đau nhức, nóng lạnh khổ sở liên miên bèn mạo hiểm ngồi theo tư thế và chiếu theo yếu quyết để mong dung nạp hai luồng khí nóng lạnh trong người.
Cố gắng giây lát Tích Nhân thấy khí huyết có thể điều khiển theo tâm trí của mình, mừng rỡ bỏ hết tạp niệm, tập trung tinh thần và quên hết ngoại cảnh chung quanh. Trải qua ba đêm hai ngày, khi Tích Nhân xả công cảm thấy chân khí trong người đầy dẫy, thân thể thoải mái vô cùng, biết mình đã bất ngờ mà có thể hoàn thành Thái ất thần công, một môn tuyệt học mà cả ngoại tổ của mình cũng phải tốm gần bốn chục năm mới hoàn thành, mừng rỡ khôn cùng.
Tuy nhiên, vẫn phân vân không hiểu điều suy nghĩ của mình có đúng hay không? Tích Nhân vận công phóng một chưởng đánh vào một tảng đá to gần đó, tảng đá tức thời dưới chưởng lực của hắn vỡ ra thành hàng trăm mảnh.
Được sống và hoàn thành Thái ất thần công một cách không ngờ Tích Nhân vui sướng nhảy tung trong thung lũng. Ban ngày con bạch ưng đã bay đi, nếu không Tích Nhân đã ôm vuốt ve nó tỏ lời cảm tạ.
Nghĩ mình phải ăn mừng một bữa thịnh soạn, Tích Nhân đu dây lên thạch động, lần đu này thấy mình chỉ giựt nhẹ sợi dây thân thể đã có thể bay lên cả trượng và lên tới thạch động chỉ trong giây lát.
Lấy một ít muối, Tích Nhân xuống đáy vực, tìm một con cá thiệt to làm sạch ướp rồi mới nướng. Đang ăn thì bạch ưng trở về, Tích Nhân mừng rỡ chạy tới ôm lấy:
- Đa tạ tiểu ưng.. Nhờ ngươi mà ta đã luyện hoàn thành Thái ất thần công của ngọai tổ ta.
Bạch ưng để cho hắn ôm, rồi nhả lên tay hắn một trái mật, không biết là mật con gì nhưng Tích Nhân nghe còn nóng. Aên con ếch đỏ như lửa của Bạch ưng Tích Nhân tưởng họa lại đắc phúc nên lần này thấy quả mật không ngại ngùng:
- Tiểu ưng, ta biết ngươi đã sống rất lâu, thông linh không khác gì người. Từ nay, ngươi cho thứ gì ta cũng ăn, không bao giờ từ chối.
Và Tích Nhân không ngại ngùng đem lại suối rửa sơ và nuốt quả mật. Có lẽ quả mật chỉ có tác dụng bổ khí điều nguyên bình thường mà không phải thần dược hãn thế như tiểu bạch long, hoả thiềm thừ nên Tích Nhân không thấy phát sinh kỳ tích gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!