Chương 36: Thu nhận đồ đệ

Chiều hôm qua khi đi với Tố Thư chận địch, do nàng đòi hỏi, Tích Nhân đã bỏ lớp hóa trang. Thấy việc cứu ngoại tổ không còn phải lo lắng nữa nên không cần thiết che dấu, trong lòng cũng không mấy thích việc che dung mạo. Hơn nữa, trong thư Địa Tạng cũng khuyên không nên dùng dịch dung nên khi Tích Nhân đến nơi với thân pháp kỳ tuyệt của mình, mọi người đều không nhận ra, có người đưa tay cầm cán kiếm chuẩn bị ứng phó. Tích Nhân mỉm cười, vòng tay:

- Tại hạ là Tích Nhân đây, chỉ đã bỏ lớp dịch dung để khỏi cảm thấy áy náy che dấu với chư vị.

Dưới ánh sáng ban mai, quần hào thấy Tích Nhân chân mày như vẽ, cặp mắt to đen lay láy, mặt trắng, môi hồng, mũi thẳng kín đáo. Cả khuôn mặt đẹp như hoa dung một cô gái đẹp, nhưng trong vẻ đẹp ấy lại toát ra cái nghi biểu khác thường của nam nhân, anh phong lẫm lẫm nên có cái đẹp kỳ lạ, càng nhìn càng thu hút. Nhất là khuôn mặt rất đẹp ấy lại rất hài hòa với thân hình ngực nở lưng ong, vai hùm tay gấu.

Từ Mộ Lâm phu nhân là người đàn bà đứng đắn, nhìn thấy Tích Nhân lúc này cũng phải nháy mắt nhiều lần mới có thể vui mừng lên tiếng:

- Tiểu phụ lúc ở trong quán tranh cũng đoán trưởng lão là người đã gặp ở Nhạc dương lâu.

Tích Nhân cúi đầu, chấp tay:

- Xin Từ đại hiệp và phu nhân tha thứ tội vô lễ trước đây.

Tích Nhân cũng hướng qua Tửu Cái:

- Xin tiền bối bỏ qua và tha thứ cho.

Tửu Cái thấy Tích Nhân xuất hiện lúc này, đôi mắt không ngớt đảo lên đảo xuống, mặt mày lúc trắng lúc đỏ. Tích Nhân vòng tay xin lỗi ông cũng như không nhìn tới. Côn Luân tứ kiếm nhìn áo quần, hình dạng của Tích Nhân. Nhất là cây kiếm của Côn Luân lão nhân đã không còn bao vải che dấu đang đeo trên vai Tích Nhân, biết ngay mãi đến bây giờ mới thấy bộ mặt thật của người trưởng lão của mình. Họ đã giận Tửu Cái từ trong quán tranh, bây giờ thấy thái độ của ông ta như vậy liền tức giận.

Công Tôn Thuật quát:

- Lão khi người quá đáng! Côn luân nhất định không để yên cho lão.

Công Tôn Thuật quát hình như Tửu Cái cũng không nghe. Mọi người càng bất mãn với ông ta hơn. Nhưng họ đều không thể nào ngờ được, mắt phải mở lớn, miệng phải há hốc, Tửu Cái bất chợt quỳ xuống, hướng tới Tích Nhân:

- Đệ tử Tần Minh xin bái kiến sư phụ.

Ba người đệ tử Cái bang trong lòng không đồng ý thái độ tưởng như vô ân của Tửu Cái, nhưng lúc này hoảng hốt la to:

- Tần trưởng lão!

Tửu Cái quay lại quát to:

- Việc riêng của ta các ngươi không được chỉa miệng vào!

Tích Nhân cũng không thể nào ngờ có việc này, chẳng biết phải làm sao cho phải. Giây lát mới vội vã lại nâng ông ta dậy:

- Chúng ta chỉ đùa giây lát, tiền bối làm vãn bối tổn thọ mất. Xin đứng dậy.

Tửu Cái vận công dằn lại:

- Nếu sư phụ không nhận Tần Minh làm đệ tử. Tửu Cái này sẽ tự tận, không còn mặt mũi đi lại giang hồ.

Thấy Tửu Cái quyết liệt như vậy, Tích Nhân vô cùng bối rối, đưa mắt nhìn Chiêu Hòa đại sư cầu cứu:

- Xin Thiền sư giúp cho vãn bối.

Chiêu Hòa thở dài:

- Lão nạp biết rõ tính tình Tần thí chủ. Sợ e rằng có gãy lưỡi cũng không làm được.

Chiêu Hòa hướng qua Từ Mộ Lâm phu nhân:

- Việc này chắc chỉ có phu nhân may ra.

Từ Mộ Lâm phu nhân bối rối:

- Xin Đại sư để vãn bối trao đổi với phu quân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!