Chương 19: Tam nữ đồng hành

Mãi cả giờ sau Nhã lan mới có thể dằn cảm xúc, mang thân xác Đoàn Tú Phu về hốc đá. Khi đặt ông xuống nền đá, nhìn thi thể hai chân bị chặt cụt, chiếc áo khoát bên ngoài được đan thô thiển bằng sớ vỏ cây không đủ che kín da thịt, tóc tai râu ria dơ bẩn che kín mặt mày, Nhã Lan càng thấy thương cảm cho sư phụ của mình. Lúc này trời đã sắp tối, nàng vào rừng cây quơ một số cây khô mang về đốt lửa, qua ánh sáng của đống lửa nàng xé liền mấy chiếc áo của mình mang theo, ráp nối và may một chiếc áo choàng. Nàng cặm cụi suốt đêm mới hoàn tất chiếc áo cho Đoàn Tú Phu. Thức suốt đêm, nhưng được hưởng công lực của Tú Phu, Nhã Lan không cảm thấy có chút mệt nhọc nào. Có cây Ngân linh kiếm sắc bén của Trinh Vân tặng, cả ngày hôm sau, nàng đón một thân cây to, dạt đẽo bốn cạnh ngay thẳng rồi khoét một tử cung. Cây ngân linh sắc bén, nhưng cũng chỉ là một cây kiếm, không phải là dụng cụ thổ mộc nên nàng làm suốt ngày mới xong cái hồm cho Tú Phu. Dĩ nhiên là cái hồm rất vụng về. Bấy giờ nàng mới thấy đói và mỏi mệt. Đêm đó, sau khi ăn vài con cá nướng, nàng ngồi dựa chiếc hồm mới đẽo, ngủ một giấc cho tới sáng.

Là người lăn lộn giang hồ, nhưng vẫn là một cô gái, chưa bao giờ biết tẩm liệm người chết. Khi sờ vào thân thể lạnh cứng của Tú Phu, Nhã Lan có hơi run sợ, nhưng lòng thương kính dành cho Tú Phu đã xua tan nỗi sợ sệt của nàng. Nhã Lan dùng khăn của thấm nước lau rửa thi thể, mặc áo, cạo râu và quấn tóc cho ông. Bây giờ, nàng mới thấy Đoàn Tú Phu khi còn sống phải là một cụ già quắc thước, tướng mạo phương phi. Bồng thi thể đặt vào hồm, nàng mới biết mình chưa có miếng ván làm nắp đậy.

Chỉ có cây kiếm, nàng mới thấy làm một miếng ván đậy nắp hồm còn khó hơn cái hồm mà mình vừa làm. Làm chiếc hồm, từ khúc cây to lớn nàng phải dạt từng miếng làm cho tư vuông, số lượng gỗ phải dạt bỏ không nhiều, nhưng làm một miếng ván từ một khúc cây to dày mấy thước còn lại bằng vài lóng tay, sẽ phải tốn rất nhiều công phu. Công lực của nàng chưa thể xả khúc cây bằng cây kiếm mỏng, dù là bảo kiếm. Thấy khó khăn, nhưng không thể không làm. Nhã Lan lại cắm cúi làm việc.

Nàng chỉ làm trong giây lát, thì Trinh Vân trở về. Trinh Vân mang theo một bọc lớn, ngoài áo quần còn có dược liệu, thức ăn và rượu. Trinh Vân những tưởng nàng trở để dâng lên lòng hiếu kính của mình với Tú Phu. Người không phải cha nhưng thương yêu nàng và Tường Vân không khác gì con ruột. Khi trở lại thấy Tú Phu đã ra người thiên cổ, Trinh Vân không dằn nổi xót xa, ôm chiếc hồm khóc ngất, Nhã Lan thấy nàng than khóc xót thương như vậy, lại động lòng, nước mắt lại lã chã tuông rơi.

Khi vơi được giọt lệ, Trinh Vân hỏi đến cái chết của Tú Phu, Nhã Lan nhất nhất thuật lại. Khi giã từ Tú Phu, Trinh Vân biết ông quyết định nhận Nhã Lan làm đồ đệ, chỉ không ngờ ông tặng công lực của ông cho Nhã Lan để phải chết nhanh như vậy. Nhưng rồi nàng hiểu, Tú Phu không còn muốn kéo dài kiếp sống đau khổ nhiều hơn nữa, và càng cảm động khi biết ông khi chết vẫn dặn dò Nhã Lan giúp đỡ mình trả thù cho mẹ.

Đêm đó, bên thi thể Tú Phu, Trinh Vân và Nhã Lan đốt lửa chuyện trò, Trinh Vân cho biết, Tường Vân cũng rất thương kính Tú Phu, nhưng khi mẹ nàng mất Tường Vân còn quá nhỏ, từ lâu lại rất kính trọng phụ thân, nên có thể không tin tưởng những gì Tú Phu nói, và nàng quyết định dấu kín việc này. Trinh Vân cũng biết Nhã Lan có thù bất cộng đái thiên với phụ thân mình, nàng trình bày hoàn cảnh trong nhiều năm qua, công việc Thiên Long Bang đều do mẹ ghẻ của mình quyết định, mong sau này Nhã Lan không giết Hán Thiên để tình chị em không sứt mẻ. Đã từng nghe Tú Phu nói điều này, nên Nhã Lan khẳng khái:

- Vì thù song thân tiểu muội không thể không trả. Nhưng oan có đầu, nợ có chủ. Nếu biết rõ lão bá không hề hay biết việc này, thì tiểu muội cũng không thể kết tội lão bá được.

Sáng hôm sau, Trinh Vân lấy áo quần mới mua mặc cho Tú Phu, nhưng chiếc áo choàng Nhã Lan may rất khéo, và Trinh Vân cũng biết nàng tốn rất nhiều công phu mới may được nó, nên vẫn mặc cho ông ta. Có Trinh Vân trở lại, thi thể Tú Phu ngoài ăn mặc tươm tất còn có quần áo sắp xếp thêm vào áo quan. Miếng ván đậy, Nhã Lan nghĩ sẽ tốn cả ngày để có thể thực hiện, thì Trinh Vân với cây kiếm trong tay, chỉ trong giây lát nàng đã có thể chẻ đôi khúc gỗ và làm được tấm ván đậy.

Nhã Lan hết lời tán dương, Trinh Vân thành thật:

- Công lực sư muội hiện cũng không thua gì ta, chỉ vì nội lực sư muội hiện nay là công lực của sư phụ truyền lại, sư muội chưa biết vận dụng nội lực này vào kiếm pháp nên công việc có phần khó khăn mà thôi. Sau khi sư muội luyện thuần thục nội công, cách vận khí lực và võ học của Thiên Thai môn, trên giang hồ tưởng cũng không có mấy người trong lứa tuổi chúng ta hơn được hiền muội.

Ngày hôm ấy, Nhã Lan và Trinh Vân chôn cất Tú Phu. Sau khi chôn cất, Nhã Lan về động lấy mấy chục miếng vỏ cây Tú Phu dùng chỉ lực ghi chép võ công để cùng Trinh Vân nghiên cứu. Ngoài môn khinh công Phi yến xuyên vân, Trinh Vân cho biết kiếm pháp và nội công của nàng tập từ nhỏ là võ công của Thiên Thai môn, và căn nhà mà Tú Phu ở trước kia vẫn còn bảo quản như cũ, nên toàn bộ bí cấp của Thiên Thai môn sẽ không mất mát được. Trinh Vân ở lại với Nhã Lan ba ngày, một mặt muốn ở bên mộ Tú Phu tỏ lòng hiếu kính, một mặt giúp Nhã Lan lãnh hội võ công của Thiên Thai môn. Thiên thai kiếm pháp cũng tương tự như Càn long kiếm pháp về chiêu thức, nhưng được bồi bổ cho thích hợp với nội lực nhu kình. Khi Trinh Vân ra đi, căn dặn Nhã Lan là nàng vẫn là người mà Thiên Long Bang ráo riết truy tầm. Nếu gặp nhau bên ngoài nàng cũng không thể ra mặt che chở. Cao thủ Thiên Long Bang rất nhiều, kỹ luật sắt thép, đối diện với kẻ thù có thể chết mà không thể rút lui hay nhân nhượng vì thế Nhã Lan phải vô cùng cẩn thận. Với lời căn dặn của Trinh Vân, sau khi nàng ra đi, Nhã Lan tiếp tục ở trong lòng vực, che một cái chòi trên ngã ba một thân cây cổ thụ làm chỗ che mưa nắng, miệt mài luyện tập võ công. Nàng cảm thấy mình ngày càng tiến bộ. Không ngờ khi gặp chị em Hồng Lan nàng vẫn không thể chiến thắng. Bị thua, Nhã Lan rất thất vọng, nhưng sau đó nàng cũng tự hiểu, nếu hai chị em Hồng Lan không phải hai người đấu một thì nàng không thể thua họ. Nhìn chị em Hồng Lan bỏ đi, Nhã Lan thấy mình tiếp tục ở lại trong lòng vực không còn ích lợi gì nữa, và nếu lên đường tìm Thiên Long Bang trả thù, không gì hơn là đi với chị em Hồng Lan rồi tùy cơ ứng biến.

Đuổi kịp chị em Hồng Lan, Nhã Lan kêu gọi:

- Mong hai vị tỷ tỷ dừng chân giây lát.

Chị em Hồng Lan đứng lại. Nhã Lan tiến tới thi lễ rồi nói:

- Biết rằng hai vị tỷ tỷ đi tìm bọn Đoàn thị cứu người, Nhã Lan biết công lực của mình chưa thể đối đầu với Thiên long bang, nhưng cũng rất muốn dò thám hư thực bọn chúng. Tiểu muội nghĩ con tin bị cầm giữ mà hai tỷ tỷ muốn cứu ra phải là người Đại Việt chúng ta nên mong hai tỷ tỷ chấp nhận cho tiểu muội đi cùng để chúng ta có thể tương trợ lẫn nhau.

Hồng Lan đã có lòng thầm phục võ công Nhã Lan. Thấy có một tay trợ thủ như nàng cũng rất lợi ích nên không từ chối nữa:

- Có một tay võ công như Nhã Lan cô nương đi cùng sẽ giúp chúng ta rất nhiều. Chỉ sợ làm phiền cô nương mà thôi.

Nhã Lan vui mừng:

- Nhị vị tỷ tỷ xinh đẹp vô cùng lại có võ công trác tuyệt được đi theo hai vị là hân hạnh cho Nhã Lan rất nhiều. Chẳng hay có thể cho tiểu muội biết phương danh để tiện xưng hô?

Hồng Lan:

- Ta là Vi Hồng Lan còn nhị muội tên là Vi Tử Lan.

- Ồ! Chúng ta đều cùng tên Lan. Có lẽ hai vị lớn hơn Nhã Lan này một hai tuổi. Mong xem Nhã Lan như em và chỉ bảo cho. Hồng tỷ tỷ! Chẳng hay hai người định đi đâu để cứu người?

Hồng Lan thành thật:

- Chúng ta nghe Nhân đệ có hẹn ước ở Điền Trì nên quyết định đến đó để lần ra manh mối.

Nghe Hồng Lan nói đến chữ Nhân đệ rồi Điền Trì, Nhã Lan phân vân không hiểu tại sao có sự trùng hợp như vậy. Trinh Vân đã để thư hẹn ước với Tích Nhân ở Điền Trì. Chẳng lẽ hai cô gái này quen với Tích Nhân? Nàng buột miệng:

- Nhân đệ của hai tỷ tỷ có phải là Lê Tích Nhân?

Hồng Lan và Tử Lan cùng ngạc nhiên. Tử Lan hỏi ngay:

- Cô nương quen biết Nhân đệ?

Nhã Lan không hiểu hai cô gái trước mặt có liên hệ gì với Tích Nhân nên thăm dò:

- Nếu Nhân đệ của hai tỷ tỷ là Lê Tích Nhân, cháu ngoại của Đằng tiên lão nhân gia, thì năm sáu năm trước gã có ở nhà tiểu muội một thời gian. Chúng tôi coi nhau như chị em. Nhưng lâu lắm rồi chưa gặp lại. Ba tháng trước tiểu muội có cứu một nữ nhân tên là Hoàng Thu Hà trong tay bọn Đoàn thị, và Thu Hà tỷ tỷ nói có tình tri kỷ với Tích Nhân. Không hiểu có phải vậy không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!