Chiều hôm đó, ở Cam Đường, một khu phố nhỏ, nằm cách biên giới nước Minh, có bốn người cởi ngựa từ vùng rừng núi phiá Tây Nam tới. Đi đầu là một thanh niên thanh nhã, cởi ngựa hoa tông. Theo sau là hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần, và sau cùng là một thiếu niên vạm vỡ. Thanh niên đi đầu không mang vũ khí, nhưng ba người đi sau đều mang kiếm. Bốn con ngựa nhìn tới ai cũng biết là ngựa qúi, và qua cách ăn mặc ai cũng thấy bốn kỵ mã không phải là những người tầm thường.
Cam Đường là một phố nhỏ nơi đèo heo hút gió, một trạm biên giới, nơi nghỉ chân của những người buôn bán với hàng hoá thồ bằng ngựa từ nước Minh sang, hay thương buôn từ miền xuôi lên. Cam Đường không có khách sang trọng, nhưng cũng có nhiều khách điếm để tiếp đãi thương buôn. Nhóm người ngựa do thanh niên dẫn đầu, lần đi trên con đường lớn duy nhất trong phố và dừng lại trước cửa mộât dãy nhà gỗ dài rộng và có bảng hiệu "Khách Sạn Nam yên" rất lớn. Chủ nhân và tiểu nhị nhìn thấy họ dừng ngựa liền chạy ra mừng rỡ đón tiếp. Thanh niên:
- Các người săn sóc bốn con ngựa cho kỹ. Lấy cho chúng ta bốn căn phòng và phải có chiếu chăn thật sạch sẽ. Tiền bạc không cần phải nói trước giá cả.
Biết được mối bở, chủ nhân mừng híp mắt, nhưng ấp úng:
- Khách sạn chúng tôi chỉ có mười sáu căn phòng và đã có người thuê hết mười ba. Xin phiền công tử cho hai người ở chung một căn.
Người thanh niên:
- Đành phải vậy. Ta và hiền đệ ta một phòng. Hai hiền tỷ của ta, mỗi người một căn. Đun nước nóng cho mọi người tắm rửa. Chúng ta đi tìm chút ít lót dạ, kẻo tối không còn hàng quán.
Chủ nhân vồn vã:
- Ở đây có lão Triệu, người Minh, lúc nào có khách tới, chúng tôi bảo nấu thì nấu ngay mang lại. Hàng quán che bên đường, bên chợ không thể nào ngon bằng cơm nước của lão Triệu. Khách sạn chúng tôi dù không nấu nướng nhưng có phòng ăn uống sạch sẽ cho khách ở trọ dùng.
Thanh niên:
- Vậy thì cho người bảo nhà họ Triệu mang cơm nước lại. Những món ngon nhất. Chúng ta cũng cần rượu ngon. Tiền bạc cần thanh toán trước hay không?
- Dạ không.. dạ không. Khi nào qúi khách lên đường ban cho luôn thể. Dù là nhỏ so với các trị trấn phồn hoa, nhưng ở đây Nam Yên là khách sạn lớn nhất có thể tiếp đãi khách quí từ xa tới. Mời công tử, qúi cô nương lên phòng ngơi nghỉ, nửa giờ sau chúng tôi sẳn sàng cơm nước.
Bốn người khách tới Cam Đường không ai khác hơn là Tích Nhân, chị em Hồng Lan và Lý Thời Minh. Tích Nhân đưa chủ nhân một nén bạc:
- Trả tiền phòng, tiền cơm .. còn lại không cần thối. Chúng ta chỉ ở một đêm. Với số tiền này...
Chủ nhân chấp tay:
- Đa tạ! Đa tạ. Với số bạc công tử gia ban cho ăn ở mấy ngày cũng chưa hết. Chúng tôi tận tình phục vụ qúi khách.
Chủ nhân vừa vồn vã mời mọi người vào trong, vừa sai bảo tiểu nhị, người lo cho ngựa, người chạy lo cơm nước.
Tích Nhân lên phòng thấy Khách Sạn Nam Yên cũng không tệ. Phòng cũng khá sạch sẽ, ngăn nắp. Giường rộng có thể nằm được hai người. Để hành lý xong, Tích Nhân bảo Thời Minh:
- Hiền đệ có mệt nằm nghỉ đi.
Thời Minh vui thích:
- Tiểu đệ chưa bao giờ thấy một căn phòng thế này. Tiểu đệ nằm dưới đất cũng thấy sạch sẽ vô cùng.
Tích Nhân:
- Là người giang hồ, hôm nay chúng ta có thể ngủ phòng, ngày mai có thể ngủ bờ, ngủ bụi. Minh đệ nên hưởng thú ngủ giường một đêm đi. Ta ngồi điều tức.
Thời Minh:
- Nhân ca đã bảo tiểu đệ.. đêm nào cũng phải luyện công.
- Vậy thì Minh đệ tự nhiên. Chuyên cần sẽ mau thành công.
Và nghiêm nghị:
- Chưa hẳn đêm nay Minh đệ được yên ổn để luyện công. Nếu có gì xảy ra, cứ ở yên trong phòng.
- Đêm nay có gì xảy ra hay sao?
- Trên đường đến đây ta biết có người âm thầm theo dõi, ta không cần tìm hiểu xem chúng là ai? Nhung nếu chúng khiêu khích thì không thể không ra tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!