Nhất Ẩn nói xong, đang ngồi thân thể bỗng nhấc lên cao bay ra cửa. Tích Nhân thấy người ông ta hiện ra rồi mất, hiện ra rồi mất, giây lát mất hẳn trong ánh trăng đêm. Tích Nhân dọn dẹp chén bát, lên giường tre nằm nghỉ, suy nghĩ những lời Nhất ẩn chỉ dạy, ôn lại các bí kíp võ công mà mình đã học qua, thấy rõ vì vâng lời Kỳ Anh nên đã học quá nhiều thứ, nhưng không có thứ nào chuyên biệt, tập luyện cho đến chỗ uyên thâm.
Trong thời gian đọc di thư của Trương Thái Thanh cũng đã dụng tâm phân tích chỗ hay chỗ dở kiếm pháp quyền chưởng các môn phái, nhưng rồi cũng không đặc biệt rút ra cho mình một kết luận nào. Gặp Nhất Ẩn khai sáng, Tích Nhân mới thấy mình có nội công thâm hậu, kiến thức võ học bao la, nhưng gặp cao thủ tuyệt đỉnh khó lòng đương cự. Dòng tư tưởng của Tích Nhân từ đó liên tục đi từ Lục dương, huyền âm, càn long công, chưởng pháp, kiếm pháp của các môn phái.. lúc ngồi lên tung ra một quyền, lúc đánh ra một chưởng, khi thì quay cây đằng tiên trên tay thành vòng to vòng nhỏ.. căn nhà đổ sụp xuống vì chưởng phong hay kình lực phát ra từ cây gậy mây, nhưng nó chỉ là căn chòi tranh nên không đánh thức Tích Nhân lần lần đi trang thái mê man với chiêu thức của các võ phái trên giang hồ đã được học và ghi nhớ trong óc. Căn nhà sập, Tích Nhân ngồi lên mái tranh, bước xuống phía suối.. nhưng hình như không còn biết gì đối với ngoại cảnh. Sáng hôm sau Nhất Ẩn trở lại thấy Tích Nhân trong trạng thái này, đứng vuốt râu mỉm cười, nhìn Tích Nhân với đôi mắt triều mến.
Liên tiếp ba ngày ba đêm trong trạng thái như vậy, sau đó Tích Nhân mới thỉnh thoảng đánh ra một chiêu đằng tiên trông rất đơn giản chậm chạp nhưng kết quả lại mạnh hơn so với mấy ngày trước rất nhiều, tiên vụt lên không cây cành ngã đổ, tiên quét xuống đất đá tung bay.. Bao nhiêu ngày Tích Nhân không ăn, không uống nhưng Nhất Ẩn củng không bao giờ tỏ vẻ lo lắng.. và từ ngày thứ ba về sau, Tích Nhân cũng ở trong trạng thái xuất thần, nhưng con người không chút tiều tụy mà lại càng thấy tươi sáng hẳn ra.
Đến ngày thứ bảy, sau khi cây đằng tiên đánh ra một chiêu, kình lực không khác gì lưỡi gươm chém tiện một cây cổ thụ bằng người ôm ngã xuống đất, Tích Nhân cũng ngã ra sau bất tỉnh.
Trong lúc Tích Nhân nằm mê trên mặt đất, Nhất Ẩn chống căn nhà lá lại, kê đá nấu một nồi cháo. ngoài ít gạo còn có hoa và nấm. Sau khi cháo chín, ông ta đặt lên bàn một xấp giấy, một chiếc túi da dài rồi thung dung xuống núi, lưng chừng núi một con hạc đen cũng vỗ cánh bay theo. Và cũng từ hướng ông ra đi vẳng đưa lại tiếng hát thanh thoát bụi trần:
...
U thảo Tống triều cung kiếm
Cổ khâu Tấn đại y quan
Vương, Tạ phong lưu
Triệu, Tào sự nghiệp
Toán vãng cổ lai kim khanh tướng
Thạch triện đài man......
(Cung kiếm Tống triều vùi cỏ rậm
Mũ đai Tấn đại lấp gò hoang
Phong lưu Vương, Tạ
Sự nghiệp Triệu, Tào
Gẫm lại cổ kim khanh tướng
Rêu phủ bia tàn..)
Sau đó có tin Hồ hán Thương trong lúc đi săn ở Na Sơn có gặp một người sống trên núi, vừa đi vừa ngâm thơ thoát trần như trên mời lại hỏi han, năm lần bảy lượt cho người lên mời về giúp nhà Hồ, nhưng sơn nhân nhất định cự tuyệt. Hán Thương tức giận đốt núi, buộc sơn nhân xuất hiện. Lúc lửa cháy quan binh thấy con hạt đen vỗ cánh bay cao, vần vũ rời Na Sơn, nhưng không thấy sơn nhân đâu cả. Việc này sau đã được viết thành truyện trong Truyền Kỳ Mạn Lục có tên là Na Sơn Tiều Đối Lục.
Có thể Nhất Ẩn là sơn nhân ở Na Sơn. Về sau không còn ai thấy Nhất Ẩn xuất hiện trên chốn giang hồ nữa.
Tích Nhân tỉnh dậy thấy bụng đói cồn cào, nghe mùi cháo thơm phức không khách sáo vào nhà múc ăn một mạch. Cảm thấy chưa no, nhưng cháo trong nồi không còn một hột. Ăn xong nồi cháo Tích Nhân cảm thấy trong người phấn chấn lạ thường. Để ý thấy tập giấy trên bàn đá. Cầm lên xem. Qua thơ Nhất Ẩn viết:
"Hài tử! võ công của sư tổ Thái ất chân nhân ngươi là người sẽ phát huy đến tột đỉnh. Ta rất vui mừng không phải tốn công nhiều mà đã đạt mục đích mong muốn cho sư môn. Không muốn bị ngươi bịn rịn nên ra đi trước, lưu lại ngươi bí quyết tập Thái ất di hình hoán ảnh, Thái ất đồ trận để ngươi thủ đắc toàn bộ võ công Thái ất và hiểu về trận pháp. Sau khi thủ đắc hãy tiêu hủy. Nếu không, thì tuyệt đối không được mang theo trong chuyến đi Trung nguyên.
Ba năm trước đây ta và hắc hạt có gặp một con thiết tuyến xà, ngoài phần bụng chỗ nào da cũng cứng như sắt đá không có vũ khí nào có thể chặt đứt. Giết con rắn này, ta thấy cây đằng tiên bị gươm dáo làm sứt mẻ quá nhiều nên bỏ mấy ngày để làm chiếc bao da cho nó. Cây đằng tiên có thêm bao da thiết xà này sẽ tăng hiệu dụng khi phải đối phó với người có bảo kiếm trong tay. Trong nồi cháo ta có bỏ hai tai nấm linh chi và hai bông ngải tiên núi Long hoa, giúp ngươi tăng thêm một phần chân khí. Hãy điều tức tiếp nạp nó cũng như ôn lại nhưng gì mà ngươi thủ đắc trong mấy ngày qua. Bách lan động cũng trên đường lên Vân Nam, theo họa đồ ta vẽ mà đi. Nhưng ta chỉ biết bách Lan động nằm ở khu vực đó, mà không biết chính xác chỗ nào. Hãy tìm gặp song yêu, tự nhận là đệ tử của ta, thay ta kết thúc cuộc ước hẹn với chúng trước khi đặt chân lên nước Minh. Song yêu tự cao tự đại không dễ tiếp kiến. Không tìm ra Bách lan động hay buộc song yêu phải xuất hiện cứ ngâm bài Thanh Bình Điệu của Lý Bạch, thì dù có việc gì quan trọng đến đâu chúng cũng sẽ tiếp ngươi. Không thắng Bách Lan khôn thắng Bạch Liên. Chuyến đi vào đất Minh của ngươi nguy hiểm trùng điệp, nhưng gặp hung hóa kiết. Hãy lấy định lực để chống cám dỗ, lấy chân tình đối xử với chân tình mới hóa giải được uất hận của nữ nhân và đố kỵ. Thế nước xoay vần, Hồ tận ở Kỳ La, Lê khởi tự Lam Sơn, sau này liệu mà giúp đỡ cho nhân sĩ, anh hùng trong nước.. Bức thủ niêm phong ngươi mang theo, khi gặp song yêu hãy trao ngay cho họ."
Đọc thơ Nhất Ẩn, Tích Nhân vô cùng cảm khái. Gặp ông ta trong thời gian rất ngắn ngủi, cũng không biết được họ tên là gì, nhưng đã được sự chỉ điểm và thụ đắc rất lớn lao. Trong khi cảm khái với vị sư thúc tổ Tích Nhân cảm thấy chân khí từ đan điền xung lên liền ngồi yên dẹp bỏ tạp niệm điều tức. Chỉ trong năm sáu năm luyện công nhưng gặp nhiều kỳ duyên chân lực tương đương với người tập luyện ba bốn chục năm và lần này Tích Nhân biết rõ nồi cháo của Nhất Ẩn giúp mình ít nhất cũng năm mười năm công lực nữa. Hôm sau xả công, Tích Nhân bắt đầu tập Thái ất di hình và thấy rõ môn khinh công này vô cùng ảo diệu, sử dụng ít tốn hao công lực mà tốc độ phi thường. Tập luyện thuần thục môn khinh công ảo diệu này, Tích Nhân lại học tập nghiên cứu trận pháp.
Mười ngày sau, sáng sớm Tích Nhân tắm rửa, nấu một nồi cơm nóng ăn với dưa muối Nhất Ẩn còn để lại, sau đó dấu hai cuốn kỳ thư trong một hốc đá, dùng những tảng đá to che đậy lại, lòn cây đằng tiên vào bao thiết xà cầm tay, dùng Thái ất di hình xuống núi. Đến sông Thao đón một khúc cây thả xuống nước, đề khí đứng lên, phe phẩy hai tay vượt sông, nhắm Bách lan động phi như bay biến.
Ngày đi đêm nghỉ, ba hôm sau, vào buổi xế chiều, Tích Nhân đến một vùng núi non trùng điệp. Đứng trên núi như đứng trong mây, bốn bên mây núi chập chùng, mây ôm ấp núi, núi nổi trên mây. Một hai đỉnh núi cheo leo tuyết đóng phản chiếu ánh mặt trời chiều phát ra muôn tia sáng vàng rực rỡ. Trời xanh, mây trắng, ráng hồng, núi rừng ẩn hiện tạo nên cảnh sắc kỳ ảo khôn cùng, tưởng như tiên cảnh. Trước cảnh sắc, Tích Nhân cũng chợt cảm thấy lòng lâng lâng thoát tục, nhưng khi nhớ mục đích của mình lại phải tự cười mỉa mai, vì nơi chốn tưởng chừng như cách biệt hẳn với cõi đời ô trọc lại là nơi ẩn cư của song yêu, một cặp dâm nữ nổi tiếng giang hồ. Theo lời dặn của Nhất Ẩn, Tích Nhân hú một tiếng dài, nhắm ngọn núi cao chót vót trong vùng phi tới. Mắt thấy như gần, nhưng khinh công tuyệt thế, đến gần tối, Tích Nhân cũng thấy còn cách ngọn núi cao vút tầng mây trước mặt vẫn còn khá xa, quyết định tìm nơi nghỉ qua đêm. Vừa vượt núi băng rừng vừa để ý hang động hay bờ suối để nghỉ chân, Tích Nhân vẳng nghe tiếng thác reo, theo hướng, khi băng qua một sườn núi, thấy ngay một thác nước réo chảy trắng xóa như năm sáu giải bạc từ sườn non xanh thẳm trải xuống vực sâu, vừa hùng vĩ, vừa đẹp tuyệt vời.
Tích Nhân dừng chân, nhìn cảnh đẹp trước mắt giây lát, rồi phi tới thác. Định xuống thác lấy nước uống, ăn lương khô, rồi tìm chỗ yên tịnh nghỉ ngơi, điều tức, nhưng khi đến gần, Tích Nhân như bị thôi miên. Trong dòng thác nhỏ nhất, nhưng nước vẫn đổ xuống rất mạnh, hai cô gái, ngoài chiếc khăn quấn trên đầu, thân thể không mảnh vải, trắng muốt, lồ lộ, với những tư thế tuyệt đẹp, cùng nhau nhào lộn.
Nhìn hai cô gái dùng sức thác để luyện tập tăng cường nội lực và công phu quyền chưởng làm Tích Nhân không khỏi cảm khái. Giáo chủ Ngũ Độc Giáo Trương Thái Thanh đã để ý đến sức mạnh thiên nhiên, nhưng chưa biết áp dụng như thế nào, thì ở nơi chốn hẻo lánh của Đại Việt đã có người sử dụng. Với võ công của hai cô gái đang nhào lộn, tập luyện quyền chưởng trong dòng thác chảy ào ạt trước mắt, Tích Nhân tự hỏi không hiểu họ liên thủ mình có thể chiến thắng được hay không?
Vừa thầm phục, vừa tò mò, Tích Nhân len lỏi đến gần hơn để xem hai cô gái đang tập luyện quyền pháp gì? Tuy nhiên, lại tự thấy rình xem người khác luyện công, nhất là hai cô gái lại không mảnh vải trên thân thể là điều không phải nên lại dừng chân. Lưỡng lự giây lát Tích Nhân la thầm: Phải chăng hai cô gái là song yêu? Nếu là song yêu thì sao lại không nhân cơ hội nhìn xem cho biết võ công của chúng? Tích Nhân lại len lỏi đến gần hơn.
Tuy nhiên, khi thấy quá rõ thân thể song yêu, Tích Nhân lại tự trách, nhìn lén như vậy không quang minh chính đại, không phải hành vi của người quân tử nên dứt khoát rời xa, không nhìn tới nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!