Tích Nhân thẫn thờ ngồi một im một lúc rồi nhớ Thu Hà đang chờ, phi thân trở lại khách điếm. Khi mở cửa, trong phòng cũng không có ai cả. Tích Nhân buồn bã ngồi xuống ghế:
- Ôi! Lại bỏ đi nữa rồi. Muốn tìm cũng biết nơi nao mà tìm bây giờ?
Tích Nhân bứt rứt thấy tình khó vẹn, lo cho Nhã Lan thì cũng rất phân vân về Thu Hà. Tự hỏi sao nàng lại bỏ đi như vậy? Họ còn nhiều việc phải nói với nhau kia mà? Hay là nàng lại trở về với sư huynh và em gái của nàng?
Tích Nhân trách lầm, cửa phòng chợt mở và Thu Hà trong bộ xiêm y đài cát hiện ra, một tay nàng cầm bộ quần áo người Nùng của nàng, một tay mang theo một giỏ bốc mùi thức ăn thơm tho. Theo sau nàng, một tên tiểu bảo mang theo hai thùng nước bốc khói và chiếc khăn to. Tích Nhân đứng lên mừng rỡ:
- Lại tưởng tỷ tỷ cũng bỏ tiểu đệ nữa rồi!
Thu Hà mỉm cười:
- Ta đi tắm và mua thức ăn. Nhân đệ về lâu chưa? Ta mặc bộ đồ Nhă Lan chuyển tặng để nàng thấy ta cũng chẳng tự ái hay ghen với nàng.
Tích Nhân cảm động:
- Tỷ tỷ, nàng..
Thu Hà ném bộ đồ trên tay xuống chân giường, đặt giỏ thức ăn lên bàn, móc cho tiểu bảo đồng bạc, gã lui ra, nàng cài then cửa:
- Nhân đệ cởi đồ, ta lau người cho rồi ăn tối.
Lúc ở với Thu Hà là mùa đông, Tích Nhân ốm yếu sợ tắm lạnh nên nàng phải lau mình cho mỗi ngày. Nhớ lại sự săn sóc của nàng, Tích Nhân sa lệ:
- Tỷ tỷ vẫn nghĩ tiểu đệ là gã sợ lạnh năm xưa hay sao?
Thu Hà cũng chợt khóc:
- Nhân đệ đã là cao thủ trên đời này không ai bằng, nhưng ta vẫn mong Nhân đệ đối với ta vẫn như xưa và ta cũng muốn được săn sóc Nhân đệ như xưa.
Tích Nhân ôm lấy nàng:
- Vâng, tỷ tỷ cứ săn sóc tiểu đệ như những ngày chúng ta chẳng giây phút rời nhau.
- Đừng để cho xa cách nữa, từ lúc những bàn tay của chúng ta ngượng ngập nắm lấy nhau, xa nhau một chút là đã nhớ nhung, nhưng ta đã phải nhớ đến điên dại trong mấy năm liền.
- Tha lỗi cho tiểu đệ.
Thu Hà:
- Trời đã khiến xuôi như vậy. Có lẽ phải xa ta hôm đó, Nhân đệ mới chữa được bệnh và có ngày nay. Ngày nào chúng ta phải làm lễ cảm ơn trời mới được.
- Vâng, tùy tỷ tỷ sắp xếp.
Thu Hà chợt đẩy Tích Nhân ra:
- Ồ! để nước nguội mất.
Tích Nhân cười:
- Tỷ tỷ nhất định phải lau người tiểu đệ hay tiểu đệ đi tắm.
Thu Hà chợt lộ vẻ buồn:
- Nhân đệ không muốn ta lau cho hay sao?
Tích Nhân lại kéo nàng vào người:
- Tiểu đệ không còn sợ lạnh nữa và chỉ sợ tỷ tỷ mất công mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!