Edit: Cá chết
***
Lộc Minh Trạch mang thuốc trị thương về đến nhà, mở cửa phát hiện Thượng Tá đã nằm ngủ trên mặt đất, trái lại Alpha không ngủ, Lộc Minh Trạch vừa vào cửa, y liền mỉm cười với hắn: "Mừng trở về."
Lộc Minh Trạch sửng sốt một chút, rồi lập tức cười với y: "Còn tưởng rằng anh không chịu nổi ngủ mất rồi."
Lộc Minh Trạch cầm thuốc mỡ đi tới bên người Alpha, đỡ bờ vai để y ngồi dựa vào đầu giường, tấm chăn trên người y trượt xuống, để lộ thân thể trần truồng. Lúc tắm cho Alpha, quần áo trên người y đều bị Lộc Minh Trạch lột sạch, chăn vừa trượt xuống, chẳng còn gì che lấp.
Lộc Minh Trạch nhìn cơ thể đẹp đẽ nhưng chằng chịt vết thương trước mắt, khô khốc nói: "Thật xin lỗi, đồ của anh không mặc được nữa."
Alpha tự chống đỡ thân thể ngồi dậy, lắc đầu cười: "Tôi hiểu mà, nếu không làm sạch vết thương kịp thời, bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức."
Lộc Minh Trạch gãi đầu: "Được rồi, anh hiểu cho là tốt rồi, giờ anh có thể ngồi dậy không? Trên người anh bị thương, không được cậy mạnh."
Alpha gật đầu: "Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, có thể kiên trì."
Lộc Minh Trạch nghĩ thầm người này thiệt là trâu bò, sờ qua vết thương trên người y, vài chỗ bị trật khớp, đầu gối sưng như cái bánh bao, tay y cũng... Chậc chậc, như vậy còn có thể mặt không đổi sắc chuyện trò vui vẻ cùng hắn, lợi hại ghê nha.
Lộc Minh Trạch không đành lòng, hắn vươn tay ra giữ lấy vai Alpha: "Tôi giúp anh chỉnh khớp một chút, cố nhẫn nhịn nhé."
Alpha còn chưa kịp phản ứng, Lộc Minh Trạch đã một tay nắm chặt bờ vai, một tay cầm lấy cánh tay y, sau đó bẻ mạnh lên trên một cái! Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay đã được chỉnh lại. Alpha nhịn không được, rên khẽ một tiếng, Lộc Minh Trạch thấy lông mày y xoắn tít lại, xoay xoay hai bên cổ tay rồi lại nghiêng nghiêng cổ: "Sao rồi?"
Động tác khởi động này của hắn, chẳng giống muốn giúp người ta chỉnh xương, mà giống như sắp đi đánh nhau tới nơi.
Alpha khẽ thở ra một hơi, thử hoạt động cánh tay của mình: "Không đau..."
Lộc Minh Trạch cười đắc ý: "Tôi rất thạo cái này đó, lần trước lợn nhà tôi rơi xuống cống gãy xương, đều nhờ tôi trị, anh chỉ bị trật khớp thôi."
28
"..."
1
"Xương cột sống của anh không có vấn đề gì, tứ chi bị sai khớp... Tình trạng không hẳn là gay go, nhưng cũng không lạc quan mấy, khớp sưng tấy, có xu hướng là tràn dịch. Cũng không biết làm sao anh lại đến nơi này, tình trạng như vậy không thể đi lại được. Lại đây, duỗi cánh tay kia ra." Lòng tốt của Lộc Minh Trạch là một phần nguyên nhân, còn lại do trước đó hắn lái xe đụng vào người ta, vết thương trên người y ai biết có chỗ nào là do hắn gây ra không, để đó mặc kệ rất dễ chột dạ.
1
Sau đó Alpha không biểu lộ vẻ đau đớn nữa, cho dù Lộc Minh Trạch chỉnh xương kiểu gì, y đều tỏ ra rất bình tĩnh, nhiều chỗ trật khớp trên người y đã bắt đầu bị phù nề, Lộc Minh Trạch sờ soạng mấy lần lại càng bái phục công lực nhịn đau của y.
Trên người Alpha không nhiều vết thương hở, Lộc Minh Trạch bôi thứ thuốc trị thương đen thui thối hoắc lên mấy chỗ rách da chảy máu cho y, vừa xoa vừa run run hàng lông mày trông có vẻ hả hê: "Đừng để ý nhá, thuốc đắng dã tật, thuốc thối chữa bệnh, nhà chúng tôi nghèo khổ lắm, có thể sử dụng thuốc thối đã tính là có điều kiện rồi."
Năm đó khi lần đầu hắn dùng thứ thuốc này, cũng là bị thối cho choáng váng hơn nửa ngày.
Hắn nói, đoạn cầm lấy miếng gỗ dẹt bôi thuốc hôi lên mặt Alpha, lại vừa xoa vừa cười trộm trong lòng, đẹp trai thì ích gì, tắt đèn rồi cũng tối thui như nhau.
1
Song Alpha căn bản không hề bị lay động, nụ cười loan trên khóe môi, như thể người bị trét thuốc thối lên mặt không phải y. Đôi mắt xám nhạt nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch không hề chớp, đáy mắt tràn ngập ý cười, người bị nhìn chằm chằm cũng cảm thấy không dễ chịu, gãi gãi mặt: "Nhìn tôi chằm chằm làm gì."
Giọng nói của Alpha mang theo tiếng cười: "Không nhìn ra... Cậu lại nghịch ngợm như vậy."
Lộc Minh Trạch tất nhiên hiểu "nghịch ngợm" là có ý gì, hắn không hiểu tại sao cảm thấy bản thân bị đùa bỡn, một thằng đàn ông hơn hai mươi tuổi, bị nói là nghịch ngợm, vậy khẳng định không phải lời khen gì, thế nhưng hắn lại không biết phản bác làm sao, người ta đâu có mắng hắn.
3
Lộc Minh Trạch không phục lầm bầm: "Tôi cũng không nhìn ra, bộ dạng anh trông chính trực như vậy, lại rất biết đùa giỡn nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!