Edit: Cá chết
***
"Không phải cậu nói vết thương của cậu không nặng à?"
Auston nắm cây gỗ dẹp trét thuốc thối lên người Lộc Minh Trạch, người kia xoay mặt sang một bên, bóp mũi giả chết. Lộc Minh Trạch xác thực nghĩ rằng mình không thành vấn đề, bởi vì lúc hắn đối đầu với thanh hắc kiếm kia đã dùng phương pháp khéo léo hóa giải đòn công kích của đối phương, cho dù bị thương cũng chỉ có thể là bị thương ngoài da..... Nhưng thanh kiếm kia dường như quá sắc bén, vượt khỏi dự tính của hắn, đến mức thụ thương dày đặc, liền lộ ra cả cánh tay như bị lột da.
Lộc Minh Trạch không chịu được mùi thuốc thối, khi vết thương không quá nghiêm trọng, hắn nguyện ý giao phó lòng tin cho tiểu cầu của mình. Lộc Minh Trạch càng muốn bội phục công lực nhẫn nại của Auston hơn, bởi vì khi y bôi thuốc cho vết thương của hắn, Auston thế mà không hề có phản ứng gì.
"Xong chưa... Vết thương nhiều trông hơi hù người vậy thôi, không có thương tổn chạm đến gân cốt sao tính là nghiêm trọng được, còn phải thay thuốc mỗi ngày..."
"Được, xoa thuốc cho cậu mà còn thiếu kiên nhẫn."
Auston dùng xà phòng rửa tay sạch sẽ, thuận miệng hỏi: "Hôm nay cậu qua nhà phu nhân Wood? Mary thế nào rồi?"
Lộc Minh Trạch thở dài: "So với hôm qua tốt hơn rồi, nhưng con bé vẫn còn chút kinh hãi, Mary còn quá nhỏ, mấy năm nay lại được tôi bảo vệ quá tốt, chưa từng trải. Đột nhiên đến đột ngột như thế, tôi sợ nó có bóng ma trong lòng. Dì luôn luôn nói rằng may con bé không phải Omega... Bằng không tình huống còn bết bát hơn nữa."
6
Kỳ thực Lộc Minh Trạch cũng vì chuyện này mà cảm thấy may mắn, còn hay thế giới này nằm ở thế yếu không phải "phụ nữ" mà là "Omega", nếu không hắn nhất định phải vì chuyện hôm nay mà hối hận cả đời. Lộc Minh Trạch vẫn cảm thấy Mary bị hắn hại, hắn nghĩ tới sự kiện này, liền muốn chạy đến chỗ Milocy xé xác gã mặc áo đen kia thành hai nửa.
"... Tôi vẫn không hiểu nổi anh nghĩ cái gì."
Lộc Minh Trạch mặc quần áo vào, cau mày nhìn về phía Auston: "Rốt cuộc tại sao nhất định phải cứu cái tên mặc đồ đen kia, tôi biết anh bây giờ thiếu nhân thủ, nhưng anh cứ như vậy xác định có thể dùng hắn à. Có một số việc anh còn không tin, phải giao thủ cùng đối phương mới có thể biết hắn là cái hạng người gì. Tôi từng giao thủ cùng hắn, tên kia chính là đồ thần kinh."
Auston mỉm cười nói: "Tôi đã gặp rất nhiều người, cũng dùng qua rất nhiều người, bao gồm cả bệnh thần kinh và hoang tưởng. Những người này tuy rằng kỳ quái, nhưng khống chế lại không khó, cậu biết trên đời này người khó khống chế nhất là loại nào không?"
Lộc Minh Trạch suy nghĩ một chút: "Giống tôi, người vô dục vô cầu."
"Vô dục vô cầu? Cậu?"
Auston lần này không hề che giấu ý giễu cợt của mình: "Người vô dục vô cầu khó có thể khống chế ngược lại là đúng, cậu mà..."
Lộc Minh Trạch bĩu môi không lên tiếng, bởi vì hắn cảm thấy Auston đang đùa tục* với mình.
(*) Bản gốc là : còn gọi là Tiếu lâm mặn, là mấy chuyện cười, câu đùa châm biếm 18+ í =)) Hình như Aus đang chơi chữ à =))
1
"Còn nhớ tôi trước đây từng nói với cậu không? Lừa người nhưng thật ra là dối mình, khống chế một người cũng giống vậy, đầu tiên biết rõ người đó rốt cuộc muốn cái gì, như vậy mới có thể biến thành con cờ hữu hiệu, nói cách khác, người chỉ cần có dục vọng, là có thể khống chế. Khi cậu và anh chàng mặc áo đen kia giao thủ, tôi ở bên cạnh nghiêm túc quan sát, hắn không phải người vô dục vô cầu, ngược lại, hắn bị ám ảnh khá nặng đối với 'Snow kiếm', có lẽ đây là một cơ hội rất tốt."
Lộc Minh Trạch vẫn luôn biết sức quan sát của Auston rất nhạy bén, khi hắn giao thủ với gã mặc áo đen kia, cũng phát hiện đối phương có nỗi ám ảnh với Snow kiếm.
4
Còn có một điểm, mà Auston không phát hiện được, đối phương cực kỉ ỷ lại, lại tín nhiệm thanh kiếm trong tay.
2
Lộc Minh Trạch bổ sung: "Còn có thanh kiếm đen, cũng rất kỳ quái... Nhưng chúng ta không có cách nào biết được ngọn nguồn giữa hắn và 'Snow kiếm' đến cùng có cái gì, huống chi tôi mới vừa đánh hắn tới thổ huyết, hỏi hắn hắn chắc chắn sẽ không nói."
Auston mỉm cười nói: "Kiếm tôi đã thu lại, muốn biết ngọn nguồn, chúng ta nhất định phải tự mình đi gặp hắn một chút."
Lộc Minh Trạch thả mình xuống ghế sôpha: "Không đi, có khi chết rồi cũng nên."
Nghĩ nắm đấm của hắn là trò đùa sao, người bình thường chịu một quyền vào tim là sắp nằm quan tài rồi, gã mặc áo đen kia lại bị hắn đánh đến nát bấy nội tạng.
"Tôi tin tưởng thân thủ của cậu, nhưng cũng tin vào trình độ y thuật của Milocy, tôi khá là hiếu kỳ rốt cuộc cậu ta lợi hại hay cậu lợi hại hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!