Chương 40: Hình Như Anh "ngã Ngựa" Rồi

(*)Ngã ngựa: Chỉ việc bản thân bị bại lộ thân phận, danh tính.

------------

Chủ tinh không hổ là chủ tinh, đường phố đầy thứ mới lạ Lộc Minh Trạch xưa nay chưa từng thấy.

Trình độ khoa học kỹ thuật của chính phủ liên bang thực sự rất cao, có vài thứ đừng nói chưa từng thấy ở sao Snow, ngay cả khi ở trái đất, Lộc Minh Trạch cũng chưa bao giờ thấy qua.

Ô tô của họ ở đây có thể chạy trên đất, cũng có thể bay trên trời, bay rất cao, Lộc Minh Trạch ban đầu cho là máy bay, sau đó nhìn thấy một chiếc xe từ trên trời sà xuống, dưới bụng xe còn có lửa.

Có một màn hình lớn treo trên tòa nhà cao tầng, trên đó đang chiếu quảng cáo, còn có người tỉ mỉ lắng nghe. Cái này cũng tương tự màn hình quảng cáo khổng lồ trên trái đất, nhưng màn hình của họ Lộc Minh Trạch xưa nay cũng chưa từng thấy, không phải màn hình LCD, mà là một màng ánh sáng. Màng ánh sáng này cũng không trong suốt, không phải như hình chiếu khi xem phim, mà là như một tấm màn do chùm tia laser tán xạ, không cho phép mọi người nhìn thấy những thứ ở mặt sau màng ánh sáng gây ảnh hưởng đến màu sắc hình ảnh.

Lộc Minh Trạch chằm chú nhìn thật lâu, phát hiện chỉ nhìn từ mặt bên mới có thể nhìn ra nó không có độ dày, nhìn ở chính diện hoàn toàn là màn hình thông thường. Mỗi năm đến chủ tinh đều phát hiện nơi này có thêm vài thứ khác biệt so với năm ngoái, đây thực sự... khiến người ta vừa vui vẻ lại vừa ủ rũ.

Vì không để mình biểu hiện bất thường, Lộc Minh Trạch chỉ nhìn không bao lâu liền nhanh chóng đi tìm tiệm thuốc. Nhưng hắn cảm thấy lời của Auston đều là vô nghĩa, hắn cường tráng như vậy làm sao có khả năng suy dinh dưỡng được cơ chứ.

Thế nhưng Lộc Minh Trạch vẫn đến tiệm thuốc mua một đống dịch dinh dưỡng, vitamin tổng hợp, hắn còn phát hiện một loại có ghi quân lương cô đọng, Lộc Minh Trạch liền chỉ vào thứ kia hỏi: "Cái kia, có thể xem một chút không?"

Người bán hàng là một giống cái dịu dàng, không nhìn ra giới tính thứ hai, nụ cười trên mặt khiến người ta cảm thấy thân thiết. Nhưng lời cô nói ra thì không thân thiết chút nào: "Xin lỗi, quân lương cô đọng chỉ cung cấp cho quân nhân, ngài... là quân nhân ạ?"

Lộc Minh Trạch ngẩn người, hắn có chút hoang mang, nhưng vẫn ho khan hai tiếng, từ trong túi tiền lấy ra thẻ pha lê thân phận của Gabriel đưa tới: "Cái này có thể xoát không."

Cô nàng bán hàng ngẩn người, không nghĩ tới Lộc Minh Trạch thật sự lấy thẻ thân phận ra, liền đưa cho hắn một hộp quân lương cô đọng, lúc quẹt thẻ pha lê một hình ảnh lập thể bán thân nhảy ra, chính là ảnh của Gabriel trên thẻ thân phận. Chỗ thần kì thật sự của tấm hình này là hình ảnh lập thể bán thân bắn ra sẽ chuyển động, đầu tiên nó nghiêng đầu, sau đó hướng về phía người bán hàng nghịch ngợm "Wink".

3

Lộc Minh Trạch gần như là ngây người, hắn xưa nay chưa từng thấy thứ đồ chơi tốt như vậy!

Em gái bán hàng rất tận trách mà đối chiếu bức ảnh với mặt của Lộc Minh Trạch, Lộc Minh Trạch cảm thấy không thể để cho cô cứ như vậy nhìn từ trên xuống dưới, nếu không nhất định sẽ lộ tẩy, dù sao hắn cũng chỉ có đường nét tương tương với Gabriel mà thôi. Lộc Minh Trạch lập tức học dáng vẻ của ảnh bán thân Ki nghiêng đầu, sau đó hướng cô nàng bán hàng Wink một cái.

"Không giống hả?"

Cô nhân viên phục vụ sắc mặt ửng đỏ mà cúi thấp đầu, trả thẻ pha lê lại cho Lộc Minh Trạch: "Không phải vậy, chỉ là cảm thấy, khí chất của ngài hơi khác trong hình, cứ như hai người vậy."

Lộc Minh Trạch cười híp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nâng mũ lên: "Không phải ai cũng nói trường quân đội chính là một bệnh viện thẩm mỹ sao? Tôi vì bản thân trước đây quá yếu ớt mới đi thi trường quân đội, hiện tại giống Alpha hơn trước đây nhỉ."

Cô nàng bán hàng bị Lộc Minh Trạch đùa giỡn không nói nổi lời nào, chỉ cúi đầu đẩy đồ đi: "Hoan nghênh quang lâm."

Lộc Minh Trạch vừa quay người cô bán hàng lại lén lút nhìn lưng hắn, đồng nghiệp của cô lại gần trêu ghẹo: "Người vừa rồi là ai vậy?"

"Khách hàng mà."

"Oa, tên gì vậy? Rất tuấn tú nha, xem cái biểu cảm chớp mắt của anh ấy kìa, tôi suýt chút nữa bị điện giật."

Cô nàng bán hàng nhanh chóng nói tiếp: "Gabriel Provence..." Cô vừa nói xong cũng cảm thấy không đúng, quả nhiên thấy đồng nghiệp của mình cười như không cười nhìn cô, liền đẩy đối phương đi.

"Tên của khách hàng bình thường cậu lại nhớ đến vậy... ái da, nhột quá đi ha ha ha!"

Lộc Minh Trạch cố không quan tâm các cô gái đùa giỡn, mang dược phẩm nhanh chóng rời đi, sau khi hắn ra khỏi cửa mới thở một hơi. Vừa rồi thực sự quá mạo hiểm, nếu như bị người bán hàng nhận ra được thân phận hắn khác thường, không biết đối phương có báo cảnh sát không. Báo cảnh sát liền thảm, hắn còn ổn, nhiều lắm bị thả về, liên lụy đến Auston... Nhìn cái bộ dạng kia của y, đến chủ tinh ngay cả mũ bảo hiểm cũng không dám cởi, thật bị tóm lại nói không chừng liền bị chặt đầu đó!

... Thế nhưng nói cho cùng, hắn đến bây giờ cũng không biết tội phản xã hội rốt cuộc là cái tội danh gì.

1

Lộc Minh Trạch ban đầu dự định mua thêm một số thực phẩm, nhưng vì kinh nghiệm vừa rồi không dám manh động nữa, hắn không thể làm gì khác hơn là đến chỗ không cần phải xoát thẻ thân phận mua một đống bánh mì, kỳ thực có bánh mì ăn cũng rất tốt, đối với Lộc Minh Trạch mà nói, có bánh mì và gạo ăn, đã cực kì hạnh phúc.

Nhưng trên đường về đã xảy ra một chuyện kì quái, màn hình ánh sáng trên tòa nhà cao tầng kia đột nhiên đưa một đoạn tin tức chính trị.

Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt của giống cái chủ trì hiện trong màn ảnh: "Theo tin tức của cục điều tra tinh tế hôm nay, con trai của công tước Nicolas

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!