3
***
Lộc Minh Trạch có chút mê man, hắn tạm thời không muốn quay lại chỗ Eric, cũng không muốn đối mặt với bất kỳ người nào nữa. Hắn đẩy tay Auston ra, một mình ra khỏi khoang tàu.
Lộc Minh Trạch ghé vào lan can nhìn xa xăm, Auston dừng lại bên cạnh hắn, cũng học theo bộ dáng của Lộc Minh Trạch. Lộc Minh Trạch vươn tay ra muốn cảm nhận dòng khí, nhưng không có gì cả, trong vũ trụ sao có thể có dòng khí.
"Bên ngoài tàu du hành vũ trụ lớp màng oxi âm bị ion hóa, có thể ngăn cản oxi bên trong thoát ra ngoài, nhưng đồng thời cho phép khí carbon dioxide được đi qua, vậy nên chúng ta có thể tự do hô hấp trên tàu du hành vũ trụ."
Lộc Minh Trạch trầm mặc gật đầu, trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này vô cùng phát triển, phát triển như tiểu thuyết khoa học viễn tưởng từng đọc ở trái đất, nhưng nghĩ lại sao Snow... ngay cả bình gas cũng không có!
Lộc Minh Trạch đoán, có lẽ ngoại trừ sao Snow, không có tinh cầu nào lạc hậu đến mức đáng thương như vậy.
"Lớp màng oxi âm bị ion hóa này có một ưu điểm, tôi rất thích, nó sẽ không che khuất ánh sáng, cho phép ánh sáng từ những ngôi sao xa truyền đến."
Lộc Minh Trạch lắng nghe Auston kể những thứ y hứng thú, tâm tình chậm rãi bình phục, hòa mình vào vũ trụ rộng lớn vô ngần, phóng mắt nhìn chỉ có thể thấy màn đêm, nhưng nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện trong màn đêm ấy, còn cất giấu một vài vì sao. Hắn nhịn không được bật cười: "Đúng nhỉ, ai phát minh vậy ta, lợi hại, thật sự là một phát minh đúng đắn."
Auston thấy hắn mất đi sự năng nổ nhiệt huyết thường thấy, không hiểu sao có chút tức giận, Lộc Minh Trạch mềm oặt nằm nhoài trên lan can, tóc mềm mại che đi đôi mắt, như đánh mất tất cả mạnh mẽ. Giờ đây hắn chỉ như một đứa trẻ gặp khó, vừa bất lực lại uể oải, Auston thậm chí cảm thấy như mình chứng kiến một cảnh tượng: Lộc Minh Trạch vô số lần muốn phá tan gông xiềng vô hình trên người, nhưng chống cự thật lâu, cuối cùng lại bị vây chặt, bị giam giữ... Sau đó hắn thu mình trong cái vỏ mềm mại rắn chắc ấy, không bao giờ nảy sinh ý chí chiến đấu với nó nữa.
Auston thở dài, đưa tay xoa đầu hắn, xúc cảm còn mềm mại hơn trong tưởng tượng. Tóc Lộc Minh Trạch rất mềm, hơn nữa còn dày đặc, xoăn xoăn xoã tung, sờ cực thích.
Lộc Minh Trạch bị sờ soạng hai lần không phản ứng, không ngờ đối phương như bị nghiện, xoa mãi không yên, hắn không vui mà đẩy tay Auston ra, lẩm bẩm xoay mặt đi gối lên cánh tay: "Làm gì vậy..."
Nhìn từ góc độ sau gáy, lại càng muốn xoa.
Auston nhịn không được, đột nhiên cười một tiếng: "Cần ôm chút không?"
Lộc Minh Trạch xoay mặt về phía này không hiểu gì nhìn y, Auston dang hai tay về phía hắn: "Lại đây."
"Không hiểu nổi!"
Hắn liền quay mặt đi.
Auston thở dài, trực tiếp ôm chặt Lộc Minh Trạch từ phía sau, cằm cọ nhẹ lên mái tóc mềm mại của hắn dọc theo thái dương, trực tiếp chôn mặt lên hõm cổ.
9
Lộc Minh Trạch bị một loạt động tác của Auston làm cho bối rối, đây là lần đầu tiên bọn hắn trong trạng thái tỉnh táo thân mật ôm ấp, lại còn... ôm từ đằng sau. Auston nhận ra thân thể Lộc Minh Trạch cứng ngắc, y liền nhẹ nhàng vòng quanh eo hắn, lòng bàn tay vuốt xuôi từ ngực xuống bụng, chậm rãi siết cánh tay, thít chặt cơ thể hắn, Lộc Minh Trạch cảm giác như được bao bọc bởi một cái chăn lớn, thậm chí có chút khó thở.
Auston liền thừa cơ ghé vào lỗ tai hắn nói: "Trước đây hình như từng đọc ở đâu đó một thông tin, một cái ôm chặt sẽ khiến người ta cảm thấy an toàn. Cậu có cảm thấy an toàn không?"
Lộc Minh Trạch bị hơi thở y phả ra bên tai khẽ cào trong lòng, không được tự nhiên lắc đầu.
"Không? Xem ra còn chưa đủ."
Lộc Minh Trạch liền cảm thấy bàn tay trên người như một con rắn chậm rãi quấn chặt hắn, ôm lấy hắn bằng cả cơ thể cùng hai cánh tay, Lộc Minh Trạch căn bản không cách nào nhúc nhích.
"Này..."
Auston ghé vào bờ vai Lộc Minh Trạch, nghiêng đầu, từ khoảng cách rất rất gần nhìn hắn, Lộc Minh Trạch bị động tác của y dọa sợ hết hồn, hắn vô thức tránh né, lông mi sáng màu không tự chủ nhanh chóng chớp nháy, không phải ai đó từng nói, dựa vào khoảng cách gần như thế này, không phải muốn đánh nhau, thì chính là muốn hôn môi sao?
1
Đánh nhau... Nhất định không đánh, vậy chính là...
Lộc Minh Trạch chăm chú nhìn mặt y, tay ở bên người nắm chặt. Chờ chút, vì sao lại phát triển đến giai đoạn này, có phải hắn đã bỏ lỡ chuyện gì không? Nhảy qua cảnh quan trọng nào rồi à?
Đầu óc Lộc Minh Trạch bùi nhùi như đống bột nhão, tất cả những gì hắn có thể làm là nhìn mặt Auston, hô hấp gần như sắp ngừng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!