Lộc Minh Trạch đi một đường, bàn tay nắm chặt còn đang run rẩy, hắn mới vừa cho Auston một đấm, nhưng không cảm nhận được chút sảng khoái nào.
Bởi vì ngay cả cú đấm kia cũng là y cho phép hắn đánh!
Đáng ghét! Tên khốn kiếp này bắt cóc toàn bộ sao Snow làm con tin, cho nên không quan tâm hắn tức giận cỡ nào, phẫn nộ cỡ nào, đều phải chấp nhận lời mời của y, mặc dù về lí trí, hắn vẫn rất tình nguyện nhận cái lời mời này, nhưng... về tình cảm mà nói, Lộc Minh Trạch cảm thấy rất khó chịu.
Trên đời này sao lại có thứ có thể khiến người ta khó chịu như thế tồn tại chứ?
"Tầng này còn một khoang tạp vật cuối cùng, muốn đi vào không? Hay trực tiếp đi tìm Manggis? Hắn có lẽ không ở cùng chỗ với Hibbeler. A Trạch?"
Lộc Minh Trạch quay đầu, Auston đang đứng ở cửa khoang tạp vật nhìn hắn, thấy hắn quay lại, cau mày hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Lộc Minh Trạch hít sâu một hơi, hắn cảm thấy lời của Auston rất có lý, hắn không thể cứ dễ dàng bốc đồng và tức giận, bản thân đã sắp phình thành một quả bóng hơi rồi, người ta lại chẳng hề gì, vẻ mặt đó dường như rất nghi hoặc.
"Ờ..."
Lộc Minh Trạch xoay người trở lại, hắn ghé vào cạnh cửa nhìn thoáng qua, không thấy khuôn mặt quen thuộc nào, liền lắc đầu một cái: "Bọn họ không ở đây, lên tầng hai đi."
Auston gật đầu, y đến gần Lộc Minh Trạch, nhẹ giọng nói: "Sau khi tìm được những người kia, cậu dự định thế nào?"
Lộc Minh Trạch ngẩn người: "Là sao?"
Auston cau mày nói: "Ngoại trừ Eric, không có bất cứ người nào báo tin với cậu, mà bọn họ ban đầu lại đề cử cậu làm thủ lĩnh, nói rõ quan hệ các cậu không xấu, không cảm thấy rất kỳ quái sao?"
Lộc Minh Trạch trong lòng có chút nguội lạnh, nhưng vẫn cố gắng như không có gì mà vung vung tay: "Làm sao có thể, bọn họ nhất định là đang chuẩn bị ra ngoài mua bán, không có thời gian bận tâm đến tôi, chúng tôi cũng đã quen rồi."
Auston nhìn hắn, không tiếp tục đề tài ấy nữa: "Lên tầng hai đi, phòng thuyền trưởng cũng ở tầng hai."
"Đi tìm Hibbeler làm gì? Bị hắn mắng đến thế, Manggis không thể ở cùng hắn thêm nữa."
Cái tên Hibbeler miệng nôn đầy phân khốn nạn, ai thèm gặp lại hắn. Nhưng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Lộc Minh Trạch ngược lại có một nhận thức mới với công việc của Manggis. Gặp cảnh khốn cùng, hắn quyết định sau này sẽ đối xử tốt với gã một chút, người này vốn luôn mang vẻ âm trầm, cứ nuốt giận vào bụng, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị nghẹn chết.
Auston trầm ngâm nói: "Cái này cũng không nhất định... Có lẽ có lý do nhất định phải ở cùng nhau?"
Lộc Minh Trạch lần nữa cảm thấy trong lời nói Auston có thâm ý, Auston nói chuyện là hắn lại căng thẳng, hắn phải cố gắng phỏng đoán.
"Lý do gì?"
Lộc Minh Trạch vừa đáp vừa nhìn lên đỉnh đầu, thật sự không thấy cầu thang. Auston nhắc nhở hắn: "Chuỗi hệ thống tàu du hành vũ trụ AXV là phân tầng, mỗi tầng đều bị kiểm soát nhân số nghiêm ngặt, chỉ có thể từ tầng trên thả thang xuống tầng dưới, chứ từ tầng dưới không thể đi lên. Cậu đi tàu lâu như vậy sao còn không hiểu."
"Ngài ơi... Đi mỗi cái thuyền còn phân ba bảy loại, đây chính là tật xấu của giai cấp tư sản... Trước đây vì không muốn gây phiền toái mà chúng tôi cố gắng không bước ra khỏi cửa khoang, ai biết nó có cầu thang hay không!"
Lộc Minh Trạch mắng một câu, trực tiếp nhảy vọt lên, ôm lấy lan can tầng hai, sau đó dùng lực kéo mạnh, biến lan can thuyền thành xà đơn mà lật mình qua. Auston ở phía dưới nhìn, bình tĩnh khen hắn: "Cơ bụng tuyệt đấy."
Lộc Minh Trạch đắc ý hừ hừ, sau đó đứng ở lan can với tay về phía Auston: "Đến đây, ông đây phải ra tay kéo anh lên vậy."
Auston cười cười, tóm lấy tay Lộc Minh Trạch, cùng nhảy lên tầng hai.
Hai người bọn họ như trước dán xuống nền khoang tàu mò mẫm đi tới, Lộc Minh Trạch lén lút nhìn Auston, hắn cảm thấy bản thân và y đã là châu chấu cột chung một sợi dây, lúc nói chuyện cũng tùy ý hơn một chút.
"Nói thật đi, tại sao anh lại đặt cược vào tôi, không sợ tôi phản bội, bán đứng anh sao?"
Hắn suy nghĩ một chút, còn nói: "Anh là loại hình tội phạm chiến tranh gì đó hả?"
Auston mỉm cười nhìn về phía trước: "Cậu cũng nói đây là một vụ cá cược, tôi đang đặt cược cho cậu, nếu như đặt sai, vậy cũng chỉ có thể chịu thua cuộc."
Lộc Minh Trạch đợi nửa ngày, lại thấy y trốn tránh vấn đề trọng tâm, không nhịn được truy hỏi: "Là tội phạm chiến tranh phải không?"
"Trước cậu còn bảo tôi giống thầy giáo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!