Chương 32: Ông Tướng Ơi, Anh Thở Dốc Chọc Đến Tôi Rồi.

***

"Biến thái! Đồ điên! Phát rồ!"

Lộc Minh Trạch dựa chặt vào vách tàu, từ đầu đến chân quấn cái chăn, núp trong tấm chăn há miệng run rẩy mắng người. Hắn đã rất sợ hãi, đến bây giờ vẫn không quên được cảm giác không trọng lực kia, đặc biệt là lúc Auston ôm hắn lên không trung nhào lộn trèo lên trên, hắn lúc thì đầu lộn xuống dưới, lúc lại đầu hướng lên trên, Lộc Minh Trạch hận không thể dứt khoát tự doạ mình ngất đi.

1

Chứng sợ độ cao biểu hiện trên nhiều khía cạnh, không phải cứ nhắm mắt lại là có thể giải quyết, còn có cảm giác không trọng lực, khi nhắm mắt lại cảm giác đó sẽ càng thêm rõ ràng.

Lộc Minh Trạch rất nhạy cảm với nguy hiểm, thí dụ như, hắn đã sớm kết luận Auston là một người ưa kích thích, nhưng đâu ngờ y sẽ kích thích đến vậy, y quả thực chính là dân cờ bạc lấy tính mạng mình mà mạo hiểm, giữa không trung lại nhảy tới nhảy lui thế à người anh em! Mà biện pháp an toàn thì chỉ có nhóc con Beta Eric là dùng một sợi dây lôi hai người bọn họ lên, đây đâu phải đùa, cứ sống sót không tốt sao?

Auston nghe Lộc Minh Trạch mắng người thì hoàn toàn không phản ứng, y ngồi xuống cạnh Lộc Minh Trạch: "Cậu sợ độ cao như thế, trước đây làm thế nào lên thuyền?"

"Tự mình leo lên với bị một tên như Tarzan bế lên không giống nhau có được không!" Tự mình leo có thể kiên trì chỉ nhìn phía trước không nhìn dưới chân, đáng sợ nhất vẫn là loại cảm giác không trọng lực.

Auston cười cười: "Ồ, thế là không được rồi, không phải cậu muốn thi trường quân đội sao, cậu sợ độ cao như thế thì không thể nào lái cơ giáp được."

Lộc Minh Trạch hừ nói: "Trường quân đội không đùa... Hơn nữa anh từng nghe tài xế bị say xe chưa? Nếu như tôi có thể khởi động cơ giáp, vậy tôi khẳng định đã sớm khắc phục chứng sợ độ cao."

Auston trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: "Cậu biết lái cơ giáp?"

Lộc Minh Trạch chột dạ nói: "Lý thuyết... Theo lý thuyết là được."

Tuy hắn có thể tự tay làm ra lò sưởi âm tường, làm nồi kiểu Trung Hoa, thậm chí tự mình làm cái máy phát điện đơn giản trên tinh cầu Snow tài nguyên cằn cỗi ấy, nhưng cơ giáp hắn lại không làm được. Đừng nói là cơ giáp biết bay, biết biến hình, có thể chiến đấu còn có thể phóng hỏa lực, quả thực như mấy con B

-robo nhanh nhạy kì diệu, hắn thậm chí còn chẳng làm được máy bay. Không có vật thật làm sao luyện tập, lái cơ giáp cũng giống như lái xe, cũng phải cần đao thật thương thật mà làm.

Auston cười, không tiếp tục đề tài này, ngược lại đưa cho hắn một bình nước: "Uống nước đi."

Lộc Minh Trạch nhận bình: "Ở đâu ra vậy..."

Đúng lúc này, Eric từ ngoài cửa ló đầu vào, nhìn hai người bọn họ một cái, rồi lại nhìn ra bên ngoài, sau đó chạy đến ngồi xuống cạnh Lộc Minh Trạch, nhẹ giọng nói: "Em chôm ở khoang hai, em còn mang thức ăn về nè."

Eric từ trong lồng ngực lấy ra một bao quần áo nhỏ, bên trong có ba miếng bánh mì, còn có một miếng thịt xông khói lớn, tự mình cầm một miếng rồi đưa bao quần áo cho Lộc Minh Trạch. Hai bữa sáng, trưa đã qua, Lộc Minh Trạch lại thấy đói bụng, lại thêm mới vừa đánh một trận, tiêu hao rất nhiều thể lực, giờ đang đói bụng muốn chết. Vả lại đã lâu hắn chưa thấy bánh mì, vừa ngửi thấy mùi bánh mì hai con mắt đã sáng lập lòe như sói đói.

Lộc Minh Trạch cầm lấy bánh mì cắn ngay, tiện tay đưa cho Auston một miếng, sau đó vừa nhét thịt xông khói vào trong ngực vừa nhỏ giọng nói: "Ăn mau lên."

Auston không hiểu, y thoáng nhìn Eric bên cạnh, thấy cậu đang rụt người lại quay mặt về phía Lộc Minh Trạch, mượn thân thể của hắn cùng ống tay áo và cổ áo rộng che chở mà nhanh chóng an tĩnh nuốt bánh mì trong tay, như sợ bị người khác phát hiện. Y lại đi bốn phía đánh giá vài lần, tuy chỉ có ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có vài ánh mắt như có như không tia về phía bọn họ.

Chỗ bọn họ chính là một khoang thuyền nhỏ nơi những hành khách đi lậu tụ tập, nơi này đều là người nghèo, dân tị nạn hoặc là tù nhân trốn trại giả trang thành dân tị nạn, đương nhiên, cũng có loại "tái phạm" như bọn Lộc Minh Trạch. Khoản tiền toàn bộ Nam trấn quyên ra chắc chắn đổi lấy hai phút để phi thuyền "giả vờ đỗ" ở sao Snow, tên thuyền trưởng sẽ độc chiếm số tiền kia. Nhưng mấy năm gần đây, phí đi lậu càng ngày càng cao, Lộc Minh Trạch cảm thấy cần phải nghiêm túc nói chuyện với thuyền trưởng một lần, sao Snow không thể bị bọn chúng chèn ép như vậy.

Auston chần chờ cắn bánh mì một cái, phát hiện bánh mì vẫn còn nóng, vừa xốp vừa mới, vì không muốn dẫn tới phiền phức không tất yếu, y học theo Lộc Minh Trạch, há to miệng nhét bánh mì vào, sau đó cúi đầu dùng sức nuốt, Lộc Minh Trạch thấy bộ dạng cau mày trừng mắt sắp nghẹn chết của y, hảo tâm đưa bình nước.

Thân phận mà Auston che dấu với Lộc Minh Trạch xem ra đã thay đổi mấy bận, từ nô lệ tình dục của lão già nào đó đến tiểu thiếu gia nhà có tiền rồi tới tội phạm IQ cao, thực sự là khó bề phân biệt, khiến người ta nhìn không thấu, bây giờ nhìn y, lại cảm thấy như một vị quý tộc tinh tướng trong truyền thuyết.

Eric hất cằm ra hiệu với Lộc Minh Trạch muốn miếng thịt muối trong ngực của hắn, Lộc Minh Trạch trước tiên nguýt cậu một cái, nhưng vẫn lấy ra đưa cho: "Tiết kiệm một chút, ta còn ở trên thuyền chừng mấy ngày nữa."

"Vậy em lại đi trộm, kho số hai chuyên môn cung cấp thức ăn cho khoang hạng nhất, ở trong đó có rất nhiều thức ăn ngon, em có thể bò vào từ ống khói, bọn họ căn bản không phát hiện được." Eric lúc nói mang chút đắc ý, vóc người cậu nhỏ gầy, xác thực bò qua ống khói đối với cậu mà nói không phải việc khó.

3

"Vậy cũng rất nguy hiểm, vẫn là ít đi thì hơn..."

Sau khi Auston nuốt lấy nửa miếng bánh mì, nửa còn lại đưa sang bên cạnh: "Buổi trưa cậu chưa ăn cơm, ăn đi."

Lộc Minh Trạch một tay cầm bình nước, một tay cầm thịt xông khói, hết tay nhận bánh mì, liền trực tiếp cúi đầu xuống tay y cắn, Auston ngẩn người, y nhìn Lộc Minh Trạch cứ nghiễm nhiên để bánh mì trên tay y mà ăn, đột nhiên cảm thấy thật giống cho ăn động vật nhỏ ở vườn thú. Khi đối phương ăn bánh mì không hề nhai, trực tiếp cắn từng miếng một bỏ trong miệng, mãi đến tận tất cả bánh mì đều cắn hết, mới ngẩng đầu lên, hai bên má nhét phình đồ ăn nhồm nhoàm.

Sắc mặt của Auston vẫn như thường thu tay về, đầu ngón tay dùng sức cọ cọ lên quần, mới bị động vật nhỏ cắn tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!