Chương 30: Vậy Hai Người Ngủ Với Nhau Chưa?

Cuộc gặp gỡ giữa Eric và Lộc Minh Trạch hoàn toàn là trùng hợp, nếu Lộc Minh Trạch ngày đó không đột nhiên đi qua ngac ba, sẽ không gặp phải Eric bị Manggis chặn ở trong góc tường bắt nạt, hắn cũng sẽ không nhất thời ngứa tay không kiềm được, đập Manggis một trận, từ đấy vướng vào hai người kia.

Một là nghiệt duyên, một là kết thù, đều không phải duyên phận tốt lành.

Mỗi khi nghĩ về sự kiện đó, Lộc Minh Trạch cực kì hối hận, tại sao mình lại tiện tay như vậy...

Có lẽ Eric bị bắt nạt trong một thời gian dài, nên vẻ ngoài cậu trông rất rụt rè, điều mà Lộc Minh Trạch ấn tượng sâu nhất với cậu chính là lúc cậu co mình trong chiếc áo khoác rộng thình với chiếc mũ to, nhìn hắn bằng đôi mắt tràn ngập u buồn, hay nói cách khác, nhìn tất cả mọi thứ thế giới bên ngoài.

Lộc Minh Trạch cảm thấy, cậu luôn chờ đợi được giải cứu.

Khi Lộc Minh Trạch chuẩn bị rời đi, Eric níu hắn lại, cầu xin hắn dẫn cậu đi, khi đó cậu có lẽ đã trút hết dũng khí để làm thế.

Mẹ nó.

Quan hệ giữa hai người họ, nếu nói là tình nhân, chẳng bằng nói là phụ thuộc thì hợp hơn. Điều đó ở Nam thành không có gì đáng ngạc nhiên, không phải ai cũng giống Lộc Minh Trạch, được ăn sung mặc sướng, kẻ sống nhờ ăn xin và ăn cắp ở Nam thành không phải số ít.

Song mặt mũi Eric chẳng thể nói là dễ nhìn, tướng mạo cậu ta thường thường, không sánh được với mỹ mạo của omega, Lộc Minh Trạch bị ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt của cậu, khiến người ta vừa nhìn đã sinh cảm xúc không đành lòng. Khi đó Lộc Minh Trạch cảm thấy chẳng xá gì, cũng sợ một khi mình rời đi, cậu lại bị Manggis ra tay ác hơn, liền dẫn cậu đi, nói chung nuôi thêm một người với Lộc Minh Trạch mà nói cũng không phải việc khó.

Eric quá bị động, ngay cả quan hệ giữa bọn họ cũng là Lộc Minh Trạch nói ra trước, một ngày nọ lúc hắn đi làm, nghe được vài lời bàn tán sau lưng, mới kinh ngạc phát hiện chuyện bản thân mang một cậu beta về nhà ở chung rất không hay, dù là beta, nhưng mẹ nó cậu ta quá giống omega, sống chung dưới mái nhà lâu như vậy, chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào.

Lộc Minh Trạch liền hỏi Eric, định tính sao.

Eric rất kinh hoảng: "Lộc... Anh muốn đuổi em đi sao?"

Lộc Minh Trạch thấy buồn cười: "Dĩ nhiên không, không giải thích người ta sẽ bắt nạt cậu, tôi lại không thể kè kè bên cạnh mãi được."

Bắt nạt đâu chỉ có một kiểu, nói xấu nhau cũng khiến người ta khó mà chịu nổi.

"Vậy... Vậy anh quyết định đi..."

Lộc Minh Trạch gãi đầu, hít sâu một hơi: "Được thôi, vậy thì nói với người ngoài cậu là đối tượng của tôi nhé."

... Chung quy đối tượng của hắn cứ đổi tới đổi lui, kẻ đến người đi, đi rồi lại đổi, đây là số mệnh đã định đó!

Auston đột nhiên mở miệng cắt ngang hồi ức của Lộc Minh Trạch: "Vậy hai người ngủ với nhau chưa?"

"Khụ!"

Lộc Minh Trạch bị sặc rượu: "Tôi không biết."

Auston trầm ngâm: "Có ngủ hay không mà cậu không biết?"

Lộc Minh Trạch bụng nói người này trông thì rất chính trực, hóa ra lắm chuyện đến thế.

"Nếu như hai người chỉ đơn giản trần truồng mà nằm cùng nhau, hoặc là chỉ cậu ta trần truồng mà được tôi ôm... thì từng có."

Auston rất chi là kinh ngạc với việc Lộc Minh Trạch cứ mơ mơ hồ hồ mà có thể kiên trì sống đến tận bây giờ.

Lộc Minh Trạch nhận ra y khinh bỉ, tức giận nói: "Tôi có uống một tí! Ngủ một giấc tỉnh dậy đã chẳng nhớ gì nữa, ông đây cũng không phải nằm dưới, căn bản không cảm thấy gì có được không! Cũng đâu thể đuổi theo người ta hỏi 'Hai đứa mình ngủ với nhau chưa dợ'... Bị khờ à?"

"Ồ? Rượu say loạn tính."

"Này..."

Auston rót cho hắn một ly rượu: "Nhưng sao cậu cũng không biết nguyên nhân chia tay?"

Lộc Minh Trạch làm dáng vẻ đang hồi tưởng: "Ngẫm lại, thời gian có hơi lâu, tôi cứ như bị mất trí nhớ vậy."

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!