Auston vừa nghe âm thanh ở cửa liền dừng ăn, trừ đôi môi bị ớt cay đến mức sưng đỏ, dáng vẻ của y trông không khác ngày thường chút nào. Auston theo thói quen vắt chéo chân, hai tay đan lại, nhẹ nhàng khoác lên đầu gối.
Eric vừa vào nhà liền thấy cảnh tượng này, một giống đực khí chất tao nhã ngồi bên bàn cơm khoan thai nhìn cậu. Ánh mắt đối phương chẳng hề sắc bén, cũng như khí chất phong thanh nguyệt lãng của y, sẽ khiến người ta không khỏi cảm thấy thân cận, nhưng vừa có một cảm giác uy nghiêm kỳ quái khiến người khác không thể tới gần.
Lúc này y như một chủ nhân ngồi đó, rõ ràng đã đến đây rất nhiều lần, Eric lại đột nhiên có cảm giác bản thân không nên xuất hiện ở chỗ này.
Cậu nhận ra nguy cơ, cho dù không ngửi thấy pheromone của đối phương, cậu cũng có thể kết luận: Đây là một alpha ưu tú. Có lẽ những động vật nhỏ là những sinh vật nhạy cảm với nguy hiểm nhất, Eric thậm chí không dám ngồi xuống trước mặt Auston.
Lộc Minh Trạch trấn an Thượng Tá xong, tạm thời xích nó ở cửa, từ ngoài phòng tiến vào thì phát hiện cảnh tượng như vậy, cảm thấy buồn cười, liền nói: "Eric, cậu ngồi đi, đứng làm gì. Chúng tôi vừa lúc đang ăn lẩu, cậu có muốn ăn cùng không?"
Auston nghe vậy chợt chuyển mắt sang Lộc Minh Trạch, nhìn hắn rồi mỉm cười nói: "Đúng vậy, cùng ăn đi."
Eric sợ rụt cả vai: "Không... Không cần, em tới là muốn nói với anh một chút về chuyện hợp thu lương thực ngày mốt, bởi vì thức ăn cho năm nay của mọi người tiêu hao khá nhanh, Manggis nói muốn thu lương thực sớm, em đặc biệt đến thông báo anh đến lúc đó đừng quên lên thuyền."
Lộc Minh Trạch nghe vậy nhíu mày lại: "Là tự Manggis quyết định sao?"
"Em không biết, gã nói là mọi người bàn bạc rồi mới quyết định, nhưng em không tham gia cuộc thảo luận đó."
Lộc Minh Trạch không khỏi gãi đầu: "Gì đây, sớm hơn các năm trước những nửa tháng... Tôi còn chưa chuẩn bị đây."
Eric không nhịn được cứ liếc về phía Auston, nhưng cậu phát hiện đối phương không có ý mở miệng, liền hơi bình tĩnh lại. Cậu nghe Lộc Minh Trạch nói vậy thì có chút hiểu lầm, do dự hỏi: "Tiền của anh không đủ dùng sao? Chỗ em còn có một ít, muốn em cho anh mượn không?"
Lộc Minh Trạch cười cười: "Không cần, chuyện tiền nong tôi đã sớm giải quyết, mốt tôi và mọi người cùng đi. Vẫn là thời gian cũ?"
Eric gật gật đầu: "Vậy em đi trước."
"Cậu đâu cần phải vội vã như vậy?"
Lộc Minh Trạch nói rồi mới kịp phản ứng, hắn thấy Eric bất đắc dĩ nhìn hắn, liền gãi sau gáy: "Được rồi, vậy tôi đưa cậu ra, Thượng Tá còn ở bên ngoài."
Bọn họ vốn là người yêu cũ của nhau, sau khi chia tay thì không còn qua lại nữa. Huống chi Eric hiện tại đã có gia đình, con cái cũng sinh rồi, bọn họ lại từng có quãng thời gian dài qua lại với nhau, xác thực dễ khiến người ta hiểu nhầm.
Những lời đồn đãi trên đời này, dẫu là vô căn cứ vẫn có thể lan truyền khí thế ngất trời, sao chịu được mảy may khiêu khích.
Lộc Minh Trạch tiễn người đi rồi trở về, phát hiện Auston vẫn vân đạm phong khinh ăn lẩu, hắn ngồi đối diện y, cũng cầm đũa. Auston vẫn chưa quen dùng đũa, nhưng ăn lẩu dùng nĩa lại chẳng tiện, cho nên y ăn rất chậm, trụng một miếng sách bò trong nước lèo vài phút đồng hồ, rồi mới vớt lên.
3
Lộc Minh Trạch không nhịn được nhắc nhở y: "Anh ăn như vậy chả khác nào bỏ một đống dây thun vào miệng nhai, sách bò để nóng năm giây là được rồi."
Auston ừ một tiếng, đột nhiên thả đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng: "Hợp thu lương thực là cái gì?"
Lộc Minh Trạch vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa thổi phù phù hơi nóng: "Tôi vốn là định ăn cơm xong rồi nói cho anh, anh muốn nghe ngay bây giờ?"
Auston nhìn hắn, cười đầy dịu dàng: "Cậu ăn no rôì hãy nói."
Lộc Minh Trạch nhồi vào miệng một miếng thịt lợn, bụng nghĩ, bố dùng cái vẻ mặt này nhìn con, con không nuốt trôi được đâu. Hắn bất đắc dĩ tắt lửa nồi lẩu, gác lại đôi đũa trong tay: "Tôi vẫn nên nói cho anh trước đi."
"Rửa tai lắng nghe."
"Ồ, dùng thành ngữ trôi chảy ghê nha, tôi phải biểu dương anh."
Auston lặng thinh, y cảm thấy nếu tiếp lời, Lộc Minh Trạch có thể nhây với y cả đêm.
"Anh cũng thấy đó, điều kiện tự nhiên ở sao Snow rất kém, nơi này rất khó trồng lương thực... Ừm, anh biết cái gì gọi là lương thực ha, anh xem, từ sau khi anh tới, chúng ta vẫn luôn ăn khoai tây và khoai lang, những loại thực phẩm thay thế, lúa mì, lúa nước, thậm chí cả cây yến mạch cũng không có cách nào trồng trọt ở đây với quy mô lớn, điều này sẽ dẫn đến việc... chúng tôi quanh năm không thể ăn thứ mình muốn.
Thế nhưng hàng năm Nam thành đều sẽ có một vụ hợp thu lương thực quy mô lớn, mỗi nhà sẽ cử một hoặc hai thanh, tráng niên khỏe mạnh, mọi người cùng nhau đi lậu đến các tinh cầu khác thu mua."
3
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!