(*)Bùng binh đụng độ: gốc là (Tu La tràng) trong trường hợp này chỉ mối quan hệ mà trong đó nhiều người cùng yêu một người hoặc là tam giác tình yêu, lằng nhằng, tay ba tay tư, dây mơ rễ má với nhau (và đụng mặt nhau ngay tại trận).
Cá Chết: Vì chương này rất dài, nên tui sẽ tách ra làm hai nha =3=
***
Xế chiều hôm đó, Lộc Minh Trạch luôn cảm thấy giữa hắn và Auston có chút gì đó đang lặng lẽ thay đổi, nhưng nghĩ kỹ, lại cảm thấy thứ thay đổi thật ra chỉ có tâm lí của hắn mà thôi.
Có lẽ là chính hắn cũng khó hiểu xem Auston và "Alpha" giả lập trong không gian kia thành một. Mặc dù hắn đã cố quên đi chuyện ngày đó, nhưng cảm xúc của con người đôi khi không thể cứ muốn là thay đổi được, Lộc Minh Trạch không thể phán đoán thứ gọi là "cảm xúc vi diệu" dành cho Auston đến cùng là tới từ bản thân Auston, hay từ ''Alpha'' giả lập dịu dàng trong không gian ảo ấy, lòng hắn cứ rối như tơ vò.
Đương nhiên, Auston cũng rất dịu dàng, cũng bởi sự dịu dàng tình cờ của y, nên Lộc Minh Trạch mới dễ nghĩ nhiều. Nhưng hắn có thể nhận thấy đối phương thật sự là cao thủ nói dối, thí dụ như, y cố ý cho mình thấy bộ dạng kẻ hai mặt, vậy y thể hiện sự dịu dàng cũng là cố ý cho mình xem?
Lộc Minh Trạch không chắc, hắn chỉ có thể kết luận, nếu như Auston không muốn, mình cũng sẽ như dì Wood, cho rằng y chỉ là một alpha bụng dạ thiện lương tính cách ôn hòa mà thôi.
Chàng trai này có thể quyết định hình ảnh bản thân trong mắt người khác, đáng sợ nhường nào, thậm chí bộ dạng hai mặt hiện tại của y cũng không hẳn đã là bộ dạng thật.
Lộc Minh Trạch buồn bực muốn đập đầu vô tường, hắn cảm thấy bản thân không thể nào tán tỉnh giỏi bằng alpha này.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngay cả tán tỉnh được thì cũng có ích gì, cuối cùng không phải đều biến thành miếng thịt trong miệng omega nào đó à? Hắn đâu có mù... Ngoại trừ tình một đêm thì chẳng còn gì để nghĩ nhiều nữa.
4
Không sai, có thể làm tình là được rồi.
Tốc độ hồi phục vết thương của Auston ước chừng còn nhanh hơn cả Milocy, từ khi trở về từ Bắc thành chưa tới một tuần, ngón tay của y đã có thể uốn lượn linh hoạt, mấy miếng nẹp trên ngón tay có vẻ dư thừa. Chỉ là Lộc Minh Trạch chưa dám tháo, Milocy nói qua muốn tháo ít nhất phải hai tuần, mới mấy ngày, tháo ra bị gãy lại thì phải làm sao.
Auston nâng tay hơn nửa ngày, không thấy Lộc Minh Trạch nhúc nhích, ngón tay trong cái nẹp cử động: "Tố chất cơ thể của tôi mạnh hơn người bình thường, không liên quan."
1
Lộc Minh Trạch nhớ tới hình xăm sói trắng trên người y, hắn còn nhớ như in hình dáng của con sói ấy, răng nanh vô cùng dài, vừa nhìn đã biết không hiền lành gì, lẽ nào y chính là hậu duệ của giống loài đặc thù gì gì đó? Lộc Minh Trạch do dự liếc Auston, cuối cùng vẫn tháo băng trên tay trái y, gãy nữa thì hắn không dẫn đi bệnh viện đâu đấy, lớn rồi tự quyết định đi.
Sau khi tháo nẹp, Auston nhẹ nhàng hoạt động ngón tay, linh hoạt như chưa từng bị thương.
Lộc Minh Trạch đột nhiên hơi hối hận: "Hầy, lúc đó nếu không dẫn anh đi Bắc thành tìm Milocy chữa bệnh, có phải anh cũng có thể tự mình khỏi hẳn không?"
Auston cười cười: "Sao có thể, tôi cũng đâu phải thượng đế."
Lộc Minh Trạch kinh ngạc ha ha: "Anh vậy mà tin thượng đế á?"
Auston tự mình tháo băng trên chân: "Sao giật mình vậy?"
Lộc Minh Trạch khẽ vào tay y, ngồi xổm người xuống dùng kéo cắt băng ra, giương mắt nhìn y: "Tôi nghĩ anh chỉ tin vào chính mình."
Auston bất lực với hành vi bá đạo của Lộc Minh Trạch, khẽ cúi đầu dịu dàng nhìn hắn, Lộc Minh Trạch vừa ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt y: "Hiểu lầm rất lớn đấy. Một số hệ thống thần học trưởng thành khá thú vị, hiểu thêm một ít cũng không sao, chỉ là, không thể trầm mê."
Đối mặt với ánh mắt chuyên chú của Auston, Lộc Minh Trạch không dám thất thần, không thể không nhìn thẳng vào mắt y. Mỗi lời Auston nói dường như đều có thâm ý, Lộc Minh Trạch nỗ lực suy nghĩ, suy nghĩ hồi lâu, đối phương lại tự nói ra đáp án: "Ý tôi là, tuy rằng thần linh có thể làm tín ngưỡng, nhưng muốn thành công, quan trọng nhất vẫn là tự tin."
Lộc Minh Trạch không nhịn được nhíu mày, Auston còn nói: "Được rồi, chớ suy nghĩ quá nhiều."
Y duỗi một ngón tay ra, nhẹ lướt qua trán Lộc Minh Trạch, đẩy sợi tóc xoắn mềm mại, để lộ đôi mắt bị che hơn nửa đằng sau mái tóc, động tác của Auston nhẹ nhàng, vừa giống vuốt ve lại vừa như chỉ đơn giản chỉnh sửa tóc tai.
"Tóc của cậu dài rồi, không cắt sao?"
Lộc Minh Trạch vậy mà không tránh đi, chăm chăm nhìn y, Auston bị nhìn hồi lâu, không khỏi hỏi: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"
2
Lộc Minh Trạch cúi đầu, khẽ hừ nói: "Anh không nên tên Auston, phải là Oscar mới đúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!