Chương 153: Cuộc Đời Y Vốn Không Nên Có Tình Yêu

Cuộc đời của Auston vốn không nên có tình yêu.

Tình yêu của y là một kiểu lãng mạn gần như đi ngược với hiện thực. Nó không chỉ đòi hỏi sự hòa hợp về tâm hồn, mà còn muốn cơ thể thoát ra khỏi xiềng xích của quy luật tự nhiên. Auston là một Alpha thân phận cao quý, đã được định trước cả đời phải dính líu đến Omega.

Nhưng, y ghét Omega.

Nói đúng ra, thứ mà y ghét chính là pheromone.

Thời niên thiếu, Auston chưa từng thấy mình khác biệt với tất cả mọi người. Song càng lớn, y càng nhận ra sự kỳ lạ của mình, dần dần, y phải thừa nhận rằng bản thân không chỉ đơn giản là khác với mọi người, mà thậm chí còn là đi ngược với tự nhiên.

Không một Alpha nào ghét Omega, đa số sẽ thể hiện sự khao khát khi nhắc đến Omega. Họ thích địa vị hiện tại của bản thân, và cũng thích Omega. Auston vốn cho rằng kiểu theo đuổi này là sự đáng thương của các Alpha, nhưng rồi y nhận ra, đó còn là sự đáng thương của Omega.

Sở dĩ Alpha hứng thú với nhóm "Omega" chứ không phải với một cá nhân cụ thể nào là bởi họ thích khoái cảm mà pheromone của Omega đem lại trong quá trình theo đuổi. Thứ khoái cảm ấy hoàn toàn khác với tình yêu, chỉ là ham muốn thể xác... Nó biến Alpha và Omega thành nô lệ của pheromone. Nếu nghĩ kĩ sẽ thấy đáng sợ vô cùng.

Không phải y chưa nghĩ đến vấn đề Omega cũng có tình yêu của riêng họ, nhưng vì bài trừ sự ảnh hưởng của pheromone, y tình nguyện không cần. Lần đầu gặp Roy, Auston cũng bị cậu ta thu hút, nhưng trực giác mách bảo với y rằng cảm xúc giữa bọn họ không phải tình yêu. Ánh mắt của Roy luôn lạnh lùng như tạc từ băng, cậu ta đi theo y là do nhận ra mình có thể tìm thấy hi vọng ở y, còn Auston lại nể phục sự dũng cảm của cậu ta, nể phục cậu ta dù mang phận Omega vẫn dám đương đầu với thị phi của thế gian.

Ấy là sự tán thưởng, hay nói cách khác là sự đồng cảm khi gặp đồng loại, và phần cảm xúc xuất hiện sau đó là từ sự chi phối của pheromone.

Auston ghét cảm giác bị chi phối, dù cho những người chung quanh đều cho đó là hợp lý, y cũng khó chấp nhận nổi. Như việc y sinh ra là quý tộc, nhưng lại ghét quý tộc; y thích trò chơi quyền lực, nên y ghét nhất những kẻ phá vỡ quy tắc.

May thay, tình yêu đối với Auston không phải thứ cần thiết. Tất nhiên, nó cũng không phải một thứ gia vị. Y xem nó là một báu vật được đặt thờ trong cung điện tinh thần, như đức tin của y – khao khát nó, nhưng không nhất thiết phải có được nó.

1

Nhưng biến số xuất hiện, y gặp Lộc Minh Trạch.

Tất nhiên Auston sẽ không xác nhận đó là yêu ngay từ lần đầu gặp mặt. Lúc được cứu ở sao Snow, y chỉ có ý đồ lợi dụng Lộc Minh Trạch.

Điểm mạnh nhất của Auston là có thể xác định nhanh chóng và chính xác tính cách của một người thông qua vài chi tiết nhỏ khi ở chung với nhau. Trong khoảng thời gian dưỡng thương, gần như mỗi ngày y đều thăm dò, ban đầu giả vờ thiện lương vô hại, sau đó...

Người xa lạ luôn dễ có ấn tượng tốt với người vô hại. Auston biết rõ mình đang ở thế yếu, y cũng nghĩ cách lấy lòng Lộc Minh Trạch, nhưng không ngờ y lại phát hiện ra một chuyện giúp y tin chắc mình sẽ không bị đuổi đi.

Lộc Minh Trạch có một con chó, tên rất kì cục, là Thượng Tá. Nó được huấn luyện khá bài bản, Auston từng khen nó, thế là Lộc Minh Trạch nói thêm vài câu, rằng nó hồi còn nhỏ rất bướng, hay cắn hư đồ đạc trong nhà.

- Vậy sao không đuổi nó đi?

Lúc đó, Lộc Minh Trạch nhìn chòng chọc Auston bằng vẻ mặt "Anh hâm vậy mẹ anh có biết không":

- Môi trường ở đây khắc nghiệt đến thế, nó lại nhỏ xíu, đuổi đi chẳng khác nào giết nó thêm một lần nữa ư? Vậy tôi còn nhặt về làm gì.

Trái tim Auston thoáng rung động, nhưng gương mặt vẫn giữ nụ cười nhã nhặn:

- Nói cũng đúng.

Vậy hắn cứu mình, phải chăng cũng chứng tỏ sẽ không dễ dàng vứt bỏ y?

Dù câu cửa miệng của hắn luôn là "đuổi ra ngoài".

Kể từ đó, Auston ngạc nhiên nhận ra hóa ra cõi đời này vẫn còn loại người như vậy. Y thường tiếp xúc với rất nhiều người khẩu phật tâm xà, song khi gặp Lộc Minh Trạch, y vẫn thấy ngạc nhiên.

Nhưng, việc Auston thích làm nhất lại chính là bắt nạt người hiền lành.

10

Sau một lần âm thầm bắt nạt, y bỗng nhận ra sự khác biệt. Lộc Minh Trạch không phải kẻ ngốc, cũng không nhu nhược, lần nào hắn cũng nhìn theo bóng lưng y rồi nghiến răng nghiến lợi như muốn chém y thành trăm mảnh.

Hắn đang nhẫn nhịn.

Nhưng sự kiên nhẫn của con người cũng có giới hạn, huống hồ y có thể nhận ra sức chịu đựng của Lộc Minh Trạch rất kém. Y có thể đoán được một người có tử tế hay không, nhưng không thể nào đoán được một người có kích động hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!