Chương 11: Cậu Chắc Hẳn Đã Giết Chết Không Ít Bạn Tình Nhỉ.

15

Edit: Cá chết

***

Đêm nay Lộc Minh Trạch ngủ cực không yên ổn, toàn mơ thấy phía sau có con mắt đang ngó chừng hắn. Lộc Minh Trạch ghét cái cảm giác này, cái cảm giảm dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị thông "đuýt"...

Đệt!

Bốn ngón tay siết chặt, như lưỡi dao đâm về phía trước, Lộc Minh Trạch cảm giác thế công của mình vừa đi nửa đường đã bị chặn, hắn bỗng mở mắt ra, Alpha đang đứng bên cạnh nhìn hắn. Lộc Minh Trạch sửng sốt một phút mới lấy lại tinh thần, phát hiện cổ tay của mình bị hai tay y nắm chặt.

"Tay anh..."

Alpha mỉm cười nhìn đầu ngón tay Lộc Minh Trạch: "May là đã được cố định nẹp, nếu không cái tay này của tôi đã bị cậu chặt đứt mất."

Lộc Minh Trạch đưa mắt nhìn ngón tay của mình, bốn ngón tay còn cứng ngắc, hơi cong lại làm đệm, ngón cái dính chặt vào ngón trỏ, như để mũi dao sắc nhọn hơn. Hình dạng ngón tay của Lộc Minh Trạch bình thường, đầu ngón tay hơi tròn, chẳng hề thon dài, trái lại còn trông gãy gãy sai sai, thậm chí chẳng hợp với thân hình cao to của hắn tí nào. Thế nhưng da tay hắn lại rất tinh tế, vừa vặn bao lấy từng đốt xương tay, nhìn cũng thích mắt, nhưng không đẹp như kiểu tay của Alpha.

Đây là một tư thế tay đầy tính công kích, là kiểu giết người không cần đao.

Lộc Minh Trạch nhíu mày lại, ngón tay chậm rãi thả lỏng, ngón tay căng cứng dần như những con rắn bị rút gân cốt, mất đi tính công kích.

Alpha vừa buông tay, hắn đã lách đi như con cá chép rồi ngồi dậy, gãi quả đầu xoăn tít rối bù như ổ quạ, ỉu xìu nói: "Chào buổi sáng... Trời sáng rồi."

Nói xong liếc Alpha một cái, vóc người quả nhiên rất cao.

Alpha không muốn buông tha hắn dễ dàng như vậy: "Mới vừa rồi cậu làm sao vậy? Trông như gặp ác mộng."

Lộc Minh Trạch ngáp dài bò khỏi ghế sô pha, cái bộ ỉu xìu như mới vừa rời giường: "Sau này lúc tôi ngủ không nên tùy tiện lại gần."

"Hả?"

Hắn vừa gấp chăn vừa nói: "Tôi không thích."

Đôi mắt xám của Alpha dịu dàng chớp lóe: "Có thật không?"

"..."

Lộc Minh Trạch không lên tiếng, gấp kỹ chăn rồi thoáng nhìn qua giường Alpha, thấy giường đối phương gọn gàng, đột nhiên nhớ lại: "Sao anh lại xuống giường? Lên giường đi, chân anh không thể đứng lâu được."

Alpha không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, chợt nói: "Cậu chắc hẳn đã giết chết không ít bạn tình nhỉ."

4

Người kia không kịp phòng bị đột nhiên bị y hỏi, chỉ phản ứng lại bằng giật khóe miệng một cái, xoay người nhìn về phía Alpha: "Có phải bệnh của anh trở nặng, nhiễm trùng phát sốt, đầu óc bị nóng tới hồ đồ rồi đúng không?"

Alpha vốn không định tiếp tục đề tài kia, y đưa tay lên áp vào trán mình, chớp mắt hai lần nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch: "Cậu nói đúng rồi, tôi cảm thấy hơi nóng."

Lộc Minh Trạch nghe xong cũng không thèm để ý tới câu nói đùa của y, vội vàng kéo tay Alpha xuống, dùng tay sờ trán y, dưới tay truyền đến hơi nóng, Lộc Minh Trạch liền nhức đầu không thôi.

Alpha thấy đối phương đổi sắc mặt, cũng nghiêm túc lên: "Có chút sốt nhẹ mà thôi, không liên quan."

Lộc Minh Trạch lôi Alpha về giường, nhét y vào trong chăn: "Liên quan rất lớn đó! Anh cứ nằm trước, tôi đo nhiệt độ cho anh một chút."

Tình trạng thân thể của Alpha hiện tại rất không tốt, Lộc Minh Trạch vốn định dùng biện pháp thô sơ của mình hút dịch khớp gối cho y, nhưng y hiện đang phát sốt, tình trạng bên trong cơ thể thay đổi, nếu hắn dùng phương pháp thô bạo để tiêu phù cho Alpha, có khi lại làm tình huống tồi tệ hơn.

Lộc Minh Trạch không muốn giày vò Alpha đến chết chỉ vì cái lòng tốt cứu người của mình.

Nhiệt kế bị Alpha nhổ ra khỏi miệng, hai người gần như nín thở nhìn chằm chằm cái cột thủy ngân màu đỏ bên trong. Lộc Minh Trạch thở dài: "Không cần nhìn nữa, anh phát sốt rồi, ba mươi chín độ, không phải sốt nhẹ đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!