Chương 33: Tỷ thí đỉnh cao

Nếu một đối một mà nói, Lý Thanh Sơn tự tin trong vòng mười chiêu là có thể đánh bại Dương Tuấn, thậm chí là giết chết.

- Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Dương Tuấn đang muốn ra lệnh bắt lấy Lý Thanh Sơn, dù Lặc Mã trang không dễ chọc, nhưng trong núi sâu này cũng có thể dễ dàng huy thi diệt tích mà không sợ để lộ dấu vết.

Lý Thanh Sơn trở nên khẩn trương, muốn tính toán bắt giặc trước bắt vua, chấp nhận chịu một kiếm, bắt lấy Dương Tuấn rồi nói tiếp.

Bỗng nhiên có người nói:

- Hình như trên người hắn có mang Liệt Thạch cung.

- Cái gì? Liệt Thạch cung!

Dương Tuấn hơi khựng lại, đánh giá cây cung trên người Lý Thanh Sơn, đối với vũ khí của nhân vật thành danh ở vùng phụ cận thành Khánh Dương này, gã rất rõ ràng:

- Ngươi lấy cây cung này ở đâu?

- Tất nhiên là do Liệp đầu đưa.

Lý Thanh Sơn nói.

Dương Tuấn lộ ra vẻ mặt âm tình bất định, ở trong môn phái, gã có tai mắt rất nhiều, những gì cần biết đều biết, kẻ có thể cầm lấy cây cung này thì có hơn nửa phần là người thừa kế của Hoàng Bệnh Hổ, là Liệp đầu kế tiếp của Lặc Mã trang.

Nếu người như vậy chết đi, Lặc Mã trang sẽ không chịu bỏ qua, không mất chút công sức là có thể biết bọ họ hoạt động ở vùng này, nếu đem hết sức trả thủ, với những ám tiễn cùng bẫy rập, rất khó ứng phó. Không thể vì tức giận nhất thời mà trêu chọc phiền toái như vậy, gã vung tay:

- Tiểu tử, đừng để cho ta gặp lại ngươi!

Trong nháy mắt, đám người đã bỏ đi không còn một mống, trên sơn đạo chỉ còn một mình Lý Thanh Sơn. Tuy hắn không có đọc tâm thuật nhưng cũng có thế biết được là đối phương kiêng kỵ thế lực của Lặc Mã trang.

Một kẻ xa lạ xem trọng ngươi hay không, không phải là xem con người của ngươi, mà là thế lực, thực lực cùng tài sản của ngươi. Mặc dù Lý Thanh Sơn đạt đến thực lực cao thủ tam lưu, nhưng phải nhờ vào cây cung trên lưng để thoát khỏi hiểm cảnh.

Hắn phát giận, nói thầm:

- Thù này không báo, không thể làm người! Lý Thanh Sơn ta tuyệt không để người khác bóp nắm, nhất định phải dựa vào thanh danh của mình mà sống.

Vốn là hắn không đồng ý cách nói "lườm mắt tất báo thù" của Thanh Ngưu, hắn nghĩ rằng, làm nam nhi thì nên có tấm lòng rộng lớn một chút. Nhưng hôm nay hắn mới biết được, rất nhiều mối thù sinh tử lại bắt nguồn từ cái lườm mắt này, còn trở nên không chết không thôi.

Sau hơn một tháng, Lý Thanh Sơn trở lại nhà mình trong thôn Ngọa Ngưu, hắn còn chưa vào cửa đã nghe được động tĩnh ở bên trong:

- Chẳng lẽ là có trộm? Là nhà của ta, bản thân ta muốn xem một chút, là tên mao tặc nào dám trộm đồ trên người ta.

Hắn tức giận không thôi, bước nhanh vào, đưa tay bắt lấy người nọ, tên kia đau quá xoay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đểu ngẩn ngơ.

- Lý Phú Quý!

- Nhị Lang!

- Thúc vào nhà ta làm gì?

- Ngươi không có chết?

Lý Thanh Sơn nhìn quanh phòng, mặc dù đi hơn một tháng nhưng trong nhà không nhiễm một hạt bụi nào, hắn liền biết là Lý Phú Quý không phải là trộm đồ mà đang giúp hắn quét dọn nhà cửa.

- Ta tất nhiên không chết rồi, tại sao lại nói như vậy?

Sau khi hỏi thăm một phen, thì ra từ khi hắn vào Bách Khê trấn rồi không còn tin tức, người trong thôn lại thấy hắn xung đột với người Lặc Mã trang, nên đã nói hắn dữ nhiều lành ít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!