Chương 30: Trục hổ quá giản

Rầm một tiếng, Lý Thanh Sơn đem tất cả con mồi thả ở trước mặt Tàng gia, nói:

- Những thứ này đã đủ trả lại phần lương thực mà ta đã ăn của thôn trong thời gian qua chứ!

Xung quanh vang lên từng tiếng nuốt nước bọt, đặc biệt là mấy tên thợ săn mới xuống núi lại càng trợn mắt há mồm. Đại đội nhân mã của bọn họ, cùng nhau hợp tác, chuẩn bị tỉ mỉ, vậy mà con mồi săn được lại không bằng một mình Lý Thanh Sơn.

Tàng gia phát hiện trên nhiều con mồi không có vết thương nào, lão hỏi:

- Ngươi săn bằng cách gì?

Đây là vấn đề mà mọi người ở đây đều muốn hỏi, Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Lấy tay bắt lấy!

Mọi người cười lớn, nhưng không ai nói thêm gì nữa.

Lý Thanh Sơn nhìn thoáng qua đám thợ săn vừa đem con mồi xuống núi:

- Các ngươi cũng săn được nhiều như vậy, không được, ta phải thêm chút sức mới được, nếu không thì không thể thắng được.

Tàng gia cũng không biết giải thích thế nào, nếu những thứ này phân theo đầu người, chia đều ra thì một người thợ săn còn chưa săn đủ một con, Lý Thanh Sơn săn một ngày cũng đủ để thắng rồi.

Lý Thanh Sơn ăn một bữa cơm rồi lại lên núi.

Mấy tên thợ săn hoảng hốt trở lại ngọn núi phía bắc, đem chuyện vừa phát sinh trong thôn nói ra.

- Sao có thể chứ?

- Các ngươi đã uống rượu phải không?

- Thật mà, thật là săn được nhiều như vậy đó.

Bọn họ vội vàng giải thích.

- Cái tên này.

Hoàng Bệnh Hổ thở dài một hơi, quát lớn nói:

-Cùng nhau cố gắng thêm chút đi, không thể để hắn vượt qua, nếu chúng ta hợp lại mà không thắng hắn, vậy thì cắt cổ tự sát cho rồi!

Đám thợ săn lao nhao đồng ý, lòng tin càng lúc càng tăng.

Hoàng Bệnh Hổ lặng lẽ áp chế một trận ho khan, nhìn vào lòng ban tay, đã thấy một mảnh máu tươi đỏ sẫm.

Trên sơn đạo, một đội nhân mã chậm rãi mà đi, ở giữa là một cái kiệu nhỏ nhô cao, mười mấy mấy tên gia đinh tôi tớ vây ở xung quanh.

Một cánh tay béo mập vén lên màn kiệu, lộ ra một khuôn mặt béo ú hỏi:

- Sư gia, nơi này còn xa thành Khánh Dương hay không?

Bây giờ là cuối mùa thu, nhưng ngồi trên kiệu mà y vẫn đổ mồ hôi đầm đìa.

Một tên có bộ dạng như quản gia nói:

- Đại nhân, còn xa lắm, khuya hôm nay mà đến được là tốt lắm rồi.

Tên mập hạ xuống mà kiệu, lầm bầm nói:

- Ta một thân học vấn kinh thế trí dũng, vậy mà bắt ta phải đến cái vùng vằng vẻ này làm huyện lệnh, Tri phủ đại nhân thật là hồ đồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!