Chương 1: Thanh Ngưu mở miệng

Dưới màn trời đen kịt, núi non liên miên trông y như cự thú nằm sấp, im lặng chờ đợi trời sáng.

Dưới chân một ngọn đồi nhỏ giống như một con trâu đang nằm ngủ, một thôn làng nho nhỏ tọa lạc ở đấy.

- Lý Nhị, nhanh bò dậy làm việc cho ta!

Tiếng quát tháo phá vỡ không gian yên tĩnh, một người nông phụ trung niên xách theo thùng nước xông vào trong chuồng bò hét ầm lên.

Từ đống cỏ khô chất trong chuồng bò, một thiếu niên với thân hình gầy gò lập tức giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng, vẻ mặt mơ hồ nghĩ: "Mình đang ở đâu đây?"

Trong giấc mộng kia, hắn sống ở trong một tòa nhà cao tầng của thành phố, cả ngày chơi một trò chơi tên là "Pháp Bảo Thần Kỳ", chém giết với bọn quái vật trên các tuyến giao thông.

Rồi đến một hôm, hắn bị một con quái vật tên là "BMW" đâm chết.

Sau đó hắn đột nhiên tỉnh lại, đúng, chắc chắn là hắn đã xuyên không rồi.

Mười mấy năm trôi qua, hắn mau chóng coi chuyện của kiếp trước như một giấc mộng.

Nhìn chuồng bò bẩn thỉu mà hắn đang ở, đột nhiên lại cảm thấy bị muỗi đốt, chắc hẳn đây không phải địa phương tốt lành gì, nói chung là trên đời không có người nào "xuyên việt" lại thảm như vậy.

Tính toán thời gian, thì cũng có lẽ đã hơn mười lăm năm rồi!

Cha mẹ của kiếp này đều là những nông phụ bình thường nhất trong thôn Ngọa Ngưu này, từ lúc hắn còn nhỏ hai người đều đã qua đời nên hắn được vị ca ca lớn tuổi nuôi nấng nên người. Đại ca của hắn là Lý Đại, cũng vì lẽ đó hắn chính là Lý Nhị.

Người trong thôn cũng không để ý nhiều như vậy, rất nhiều người cả đời đều không thể viết được họ tên của chính mình. Hắn dựa vào tri thức kiếp trước mới lấy cho mình một đại danh, gọi là "Lý Thanh Sơn".

Mai cốt hà tu tang tử địa, nhân sinh hà xử bất thanh sơn.

(Nơi chôn xương không cần quê cha đất tổ, nhân sinh có nơi nào không phải là núi xanh.)

Mặc dù là đã xuyên việt rồi, hắn cũng phải tiếp tục sống khỏe mạnh, không, nhất định phải tốt hơn kiếp trước, như thế mới không uổng công ông trời cho hắn sinh mệnh thứ hai.

Nhớ tới thời đại mà tên nhóc bị mình xuyên vào đang sống, tâm tình của hắn vốn đang sợ hãi lẫn ngượng ngùng từ từ bình phục lại, trong lồng ngực cũng dấy lên kế hoạch cho chuyến "xuyên việt" này, đang định đưa ra mưu lược vĩ đại thì ngay sau đó hắn phát hiện mình đói bụng, mà lại chẳng có cơm để ăn.

Người chị dâu chỉ đối xử hắn như một đứa con ghẻ, công việc cực kì vất vả đều sai hắn làm, ăn uống cũng chỉ là những thứ kém cỏi nhất, không có chút hảo tâm nào cả.

Tuổi hắn còn nhỏ, lại không chỗ có nào để đi, tuy có thử biểu hiện ra phong thái của một thần đồng, nhưng lại bị coi là quỷ quái phụ thể, bà cốt trong thôn cố gắng đổ cho hắn tội danh là tiểu phù thủy, khiến hắn từ đó không dám tiếp tục lỗ mãng nữa.

Người trong thôn vẫn gọi hắn là Lý Nhị, cái tên Lý Thanh Sơn chẳng qua chỉ là trò cười.

Chị dâu của Lý Thanh Sơn quát mắng một trận, thấy hắn không phản ứng, trong tay cầm nhánh trúc xông tới, quật tới tấp lên trên người hắn mà không có chút thương tình nào:

- Đồ lười biếng, lại dám giả chết với ta à, này thì giả chết!

Lý Thanh Sơn nghĩ đến chuyện kiếp trước kiếp này, vốn hắn đang buồn bực mất tập trung, đột nhiên đứng lên, chộp túm lấy nhánh trúc, căm tức nhìn nông phụ.

Lý đại tẩu thấy tiểu hài tử trước kia hiện giờ đã cao hơn ả cả một cái đầu, trong lòng sinh ra e sợ, nhưng khí thế vẫn không hề yếu đi:

- Tên chết tiệt này, nhọc nhằn khổ sở nuôi mi lớn như vậy, mi còn dám cùng ta đùa nghịch, chờ ca ca mi tỉnh dậy, để hắn trừng trị ngươi! Mi không làm việc, thì đừng hòng có cơm ăn!

Nói xong thì ả xoay người rời đi.

Lý đại tẩu đi rồi, Lý Thanh Sơn bỏ nhánh trúc xuống, thở dài một hơi, đi tới bên máng nói với con trâu già:

- Ngưu ca à Ngưu ca, ta đã trưởng thành, không muốn tiếp tục sống như vậy, chỉ là không nỡ bỏ huynh mà thôi.

Trước khi cha mẹ lâm chung, đã phân chia tài sản trong hơi, nhà tranh đất ruộng đều bị ca ca chị dâu chiếm đoạt, bây giờ tài sản của hắn chỉ còn lại cũng chỉ có mỗi con trâu già này.

May nhờ có con trâu này, mà hắn có thể thường xuyên tới nhà tên địa chủ làm giúp việc, lăn lộn kiếm miếng cơm no bụng, nếu như hắn một mực ở trong nhà ăn vỏ trấu nuốt cải thìa, thì không biết hắn sẽ gầy yếu đến mức nào nữa. Vì lẽ đó hắn không khinh bỉ súc vật, trái lại còn gọi nó một tiếng Ngưu ca.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!