Chương 33: Chuyến thăm ban đêm

Ra khỏi Kinh Triệu Phủ, Tô Mạch Ức đến Tử Thần Điện diện thánh, quá giờ Tuất mới trở lại Đại Lý Tự.

Gió đêm ấm áp làm lung lay ngọn nến trên bàn, bóng dáng tập công văn trong tay hắn cũng đong đưa.

Đây là thân phận giả do Thành Chiêu Đế tạo cho hắn, giúp hắn đến Hồng Châu điều tra vụ án.

Sau khi tỳ nữ trong phủ của Tống Chính Hành nhìn thấy con dao ngắn mà Triệu di nương để lại, đã nói với Tô Mạch Ức rằng, quặng dùng để rèn con dao này được sản xuất ở Hồng Châu.

Khác với các mỏ chính thức khác, mỏ ở Hồng Châu không chỉ sản xuất vàng, bạc, đồng, sắt, mà còn sản xuất một loại khoáng sản gọi là ô tư. Loại quặng này cực kỳ cứng, chém sắt như chém bùn, rất lý tưởng để chế tạo vũ khí trên chiến trường.

Tuy nhiên do sự quý hiếm của loại khoáng sản này, quặng ô tư được khai thác bởi triều đình hàng năm, trừ phi được ban thưởng, sẽ không xuất hiện trong dân gian.

Một con dao ngắn như vậy xuất hiện trong phủ của Tống Chính Hành, chắc chắn chứng minh quan hệ khó lý giải của hắn với mỏ Hồng Châu lần nữa.

Bạc và vũ khí luôn là huyết mạch của triều đình.

Một trong hai thứ có thể làm lung lay nền tảng của quốc gia. Hơn nữa, hiện nay Tống Chính Hành liên quan đến cả hai.

Tô Mạch Ức và Thành Chiêu Đế đều nghi ngờ, mục đích thực sự của người đứng sau lưng Tống Chính Hành không đơn giản là tham ô bạc và đầu cơ trục lợi quặng tư nhân.

Nếu đổi hai mươi vạn lượng bạc lấy lương thực, không tính ngựa, cũng đủ để duy trì một đội quân bốn vạn người trong một năm.

Nếu không nhờ "vụ án bạc giả" do lũ lụt gây ra khiến cho âm mưu bị phơi bày, không biết hoạt động của chúng còn tiếp tục tới khi nào.

Nhưng từ các mỏ chính thức đến triều đình, từ xưởng đúc tiền đến kho vũ khí.

Nếu không có hơn mười năm ngâm mình và bồi dưỡng, rất khó làm chuyện không ai biết như vậy.

Vì vậy Tô Mạch Ức nghi ngờ, có người âm thầm bố trí từ rất sớm, mục đích thực sự là dấy binh làm loạn.

Thành Chiêu Đế toát mồ hôi lạnh, lập tức bổ nhiệm Tô Mạch Ức làm khâm sai đại thần, nhanh chóng đi đến Hồng Châu, tìm hiểu kỹ càng về thân phận và ý đồ của người đứng sau hậu trường.

Ánh trăng soi bóng hoang vu, đêm mát rượi.

Tô Mạch Ức gấp công văn trong tay, tìm một cái hộp gỗ nhỏ khóa lại.

Ngày khởi hành được ấn định vào ngày mai, tuy đã dặn dò hai Đại Lý Tự thiếu khanh các công vụ, nhưng Tô Mạch Ức vẫn cảm thấy bất an trong lòng.

Mấy ngày trước hắn không nhìn chằm chằm Lâm Vãn Khanh, nàng có thể tự tống mình vào nhà lao.

Lần này nếu rời đi mười ngày nửa tháng, khi hắn trở về, liệu Lâm Vãn Khanh có tự tìm đường chết hay không.

Hắn suy nghĩ đến xuất thần, không để ý Diệp Thanh đang tới gần. Cho đến khi một bóng đen che mất ánh nến, Tô Mạch Ức mới nhìn hắn, đứng dậy dặn dò hắn đừng dập tắt ánh nến.

"Đại nhân," Diệp Thanh nhìn vẻ mặt mất hồn mất vía của Tô đại nhân, đề nghị: "Hay là thuộc hạ đưa tất cả đồ đến phòng ngủ của ngài, chút nữa ngài rời khỏi chỗ của Lâm lục sự thì không cần quay lại đây."

"……" Bị nói trúng tim đen, Tô đại nhân hơi bối rối, giả vờ bình tĩnh, nghiêm mặt nói: "Ai nói bản quan muốn đến chỗ Lâm lục sự."

Diệp Thanh sửng sốt, nhìn mũi giày của hắn hướng về phía chỗ ở của Lâm Vãn Khanh: "Phòng ngủ của đại nhân không ở hướng đó……"

Tô Mạch Ức kéo khóe miệng, trên mặt lộ ra một tia tức giận, "Bản quan đang định…… dắt chó đi dạo."

Nói xong, hắn đi đến bên ngoài chòi gỗ nhỏ trong viện, duỗi chân đá Tư Ngục đang nằm lười biếng trên mặt đất.

Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn nam nhân trước mặt càng lúc càng không bình thường: "Nửa đêm…… Đại nhân có chắc muốn dắt chó đi dạo không?"

Tô Mạch Ức tức giận kéo Tư Ngục dậy, buộc dây xích, lôi nó đi ra ngoài, khi đi ngang qua Diệp Thanh, hắn trợn mắt nói: "Ai quy định nửa đêm không được dắt chó đi dạo?"

Diệp Thanh không còn lời gì để nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!