Chương 1: (Vô Đề)

Đầu xuân ở Thịnh Kinh mưa nhiều, tí tách tí tách, dày đặc.

Giống như một tấm lụa mỏng bao trùm bầu trời, đem khoảng sân trống của chính đường Kinh Triệu Phủ khép lại.

Trên bậc đá trước chính đường, chủ bộ Lương Vị Bình của Kinh Triệu Phủ lo lắng bước tới bước lui, khiến cơn mưa xuân dịu dàng và lặng lẽ có chút cáu kỉnh.

"Lương chủ bộ," phía sau vang lên tiếng gã sai vặt của Kinh Triệu Phủ, "Xe ngựa của Tô đại nhân đã dừng ở cửa phủ......"

"Ta biết rồi." Lương Vị Bình căng thẳng trong lòng, kéo tay áo lau một lớp mồ hôi mịn trên trán.

Hôm nay là ngày Đại Lý Tự được lệnh tiếp nhận vụ án giết người và hiếp dâm hàng loạt của năm trước từ Kinh Triệu Phủ.

Lương Vị Bình biết vụ án này nghiêm trọng, nhưng không ngờ Hoàng Thượng lại phái cháu trai của mình, Đại Lý Tự Khanh Tô Mạch Ức, đích thân đến Kinh Triệu Phủ giao tiếp.

Hiện giờ vị Phật lớn này đã đến cửa, tiểu lục sự Lâm Vãn Khanh phụ trách ghi chép vụ án này vẫn chưa xuất hiện.

Quan lớn một bậc đè chết người ta.

Cho dù là vụ án bình thường cũng không có lý do gì để chủ thẩm chờ lục sự, huống chi hôm nay người ngồi trong phòng là đệ nhất ác quan Tô Mạch Ức nổi tiếng khắp Thịnh Kinh, người không sợ thần ngại quỷ......

Lòng bàn tay đẫm mồ hôi cọ vào ống tay áo rộng, hắn duỗi cổ nhìn xuống bậc đá.

"Lương, Lương chủ bộ!"

Trong màn mưa phùn mù mịt, một bóng người gầy gò từ xa mơ hồ chạy tới.

Trang phục nha môn màu xám nhạt của nàng loang lổ đốm nhạt đốm sậm vì dính nước mưa. Đầu gối có hai vết nước bùn, thoạt nhìn chật vật và nghèo túng.

"Lương chủ bộ!"

"Đi đâu vậy?!"

Lâm Vãn Khanh chưa kịp giải thích, cơn tức giận không thể chịu đựng được của Lương Vị Bình đã phun khắp mặt nàng.

Dường như đã đoán trước, nàng khéo léo tránh sang một bên, sau đó khe khẽ nhướng mi nhìn Lương Vị Bình, dáng vẻ hơi đuối lý.

"Trên đường, trên đường gặp chút chuyện nên bị trì hoãn một chút."

Lúc này Lương Vị Bình mới nhìn Lâm Vãn Khanh đầy lo lắng.

Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn ướt đẫm nước mưa, trên lớp lông tơ phủ một tầng nước li ti càng thêm tái nhợt. Lông mi vừa dài vừa dày hơi cong lên, treo hai giọt mưa trong suốt sắp rơi xuống. Đôi mắt hạnh đen láy sáng ngời dưới lông mi khẽ nhảy nhót, lộ ra chút áy náy và nụ cười nghịch ngợm.

Khiến người ta mất bình tĩnh trong nháy mắt.

Sắp gần 30 tuổi, đây là lần đầu tiên hắn thấy một nam nhân có vẻ ngoài mê hoặc như thế. Nếu không phải trước cổ nàng có yết hầu, Lương Vị Bình thật sự muốn tự mình kiểm chứng.

Suy nghĩ bị gián đoạn, cơn giận muốn phát ra cũng biến mất.

Lâm Vãn Khanh biết mình sai nên không khó chịu, cười hì hì nhận khăn tay, lau lung tung trên mặt, sau đó cúi người lau nước bùn trên đầu gối.

"Bị ngựa hay là bị xe đụng?" Lương Vị Bình tức giận hỏi.

"Không phải," Lâm Vãn Khanh vùi đầu, giọng nói rầu rĩ, "Thấy một con chó nhỏ màu trắng rơi xuống rãnh nước không leo lên được nên đã kéo nó."

"Ngươi!!! Khụ khụ khụ......" Lương Vị Bình bị câu trả lời làm cho khiếp sợ, gấp gáp đến mức thở không ra hơi, mắc kẹt trong cổ họng, phát ra một tràng ho khan.

"Lương chủ bộ," gã sai vặt phía sau hai người lại thúc giục, "Tô đại nhân sắp đến phòng nghị sự."

Lúc này Lương Vị Bình mới giảm bớt cảm xúc, vỗ ngực, lấy chiếc khăn tay mà Lâm Vãn Khanh đã lau thành màu bùn. Không chần chừ, hắn khịt mũi lạnh lùng và chắp tay sau lưng bỏ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!