Chương 8: (Vô Đề)

Vận khí của anh hôm nay không tốt lắm 2

Vệ sĩ nghe thấy tiếng động chạy tới liền thấy cảnh này, lập tức thu dọn đống lộn xộn trên mặt đất, đồng thời định đưa Nguyên Thất đến bệnh viện.

Nguyên Cảnh suy nghĩ một chút, trực tiếp nói: "Mời bác sĩ."

Nguyên Thất: "Cảm ơn Tam gia."

Cái vận khí này của anh ta…cũng thật tuyệt!

Nguyên Cảnh xoay người đi lên lầu, bước vào trong thư phòng.

Lần này anh tới Thanh Thành là vì một đạo sĩ đã nói với anh, mệnh trung quý nhân của anh đang ở Thanh Thành.

Vốn dĩ ngay chính bản thân anh cũng cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vọng, rốt cuộc thì mấy năm nay anh đã trải qua không ít kiếp nạn. Gia đình anh đã mời về không ít đạo trưởng đại sư nhưng cũng không ai có thể giải quyết được tình huống của anh.

Lại chưa từng nghĩ đến, thế mà anh vẫn có thể gặp được quý nhân của mình – Tô Cẩm.

Nguyên Cảnh nhìn lá bùa trong tay, trong thế giới đen tối bịt bùng kia, phảng phất như có một tia sáng xuyên thẳng vào…

Ở dưới lầu.

Nguyên Thất lặng lẽ ngồi một chỗ, chờ bác sĩ đến.

Bởi vì vấn đề vận khí mà anh ta không dám nhúc nhích chút nào.

Nhưng mà, khi con người đã xui xẻo rồi thì cho dù không làm gì hết vẫn có thể gặp xui.

Nói anh ta vận khí kém, vậy thì vận khí của anh ta cũng kém thật.

Có đánh chết Nguyên Thất thì anh ta cũng không nghĩ tới, cái ghế dựa vừa mới bưng lại đây, một cái chân ghế bất thình lình lại bị gãy.

Sau đó anh ta từ trên ghế ngã xuống, nằm thẳng trên đất.

Anh ta vốn đã bị thương, lúc này lại còn tệ hơn nữa.

Nguyên Thất nằm trên sàn nhà, chậm rãi xoay người nhìn chiếc ghế gãy, cuối cùng không khỏi rên rỉ thống khổ.

Sao anh ta lại có thể xui xẻo như vậy chứ?

Sao có thể thảm đến như vậy!

Trong đời, anh ta chưa bao giờ xui xẻo như lúc này!

Nguyên Thất được những người khác giúp nâng dậy, dõi mắt trông mong nhìn qua mấy bàn ghế còn nguyên vẹn khác, rồi lại nhìn chiếc sô pha đơn giản mà sang trọng bên kia. Anh ta nghi ngờ rằng chỉ cần mình qua đó ngồi thôi, mấy đồ đạc này sẽ lập tức xuất hiện vấn đề.

Nguyên Thất cay đắng chọn ngồi ở góc tường.

Nếu… nếu căn biệt thự này bởi vì anh ta mà đột nhiên đổ sập, anh ta sẽ đâm đầu vào tường!

Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên anh ta cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Anh ta quay đầu lại, chỉ thấy miếng gạch lót nền dưới mông mình… bị nứt ngay chính giữa.

Vết nữa chói mắt kia trực tiếp khiến cho Nguyên Thất mất đi lý trí.

Nguyên Thất: "Mau, mau đi mời Tam gia!"

Sắc mặt Nguyên Thất trắng bệch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!