Chương 6: (Vô Đề)

Vài phút sau, Nguyên Cảnh từ trên lầu đi xuống, vừa thấy Tô Cẩm, đáy mắt bớt đi một chút lạnh lẽo.

"Tô tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?"

Tô Cẩm: "Tới cùng ngài bàn chuyện làm ăn."

Người bên cạnh: "…………" Cùng Tam gia bàn chuyện làm ăn?

Cô gái này không phải gan lớn bình thường đâu (⁠─⁠.⁠─⁠|⁠|⁠)

Ai không biết Tam gia chưởng quản toàn bộ Nguyên gia, mà Nguyên gia tài lực sâu không lường được. Các sản nghiệp trải rộng toàn thế giới.

Cùng Tam gia bàn chuyện làm ăn… Lời này thật sự chỉ có nghé con không sợ cọp mới dám nói ra ಠ⁠_⁠ಠ

Nguyên Cảnh mặt mày hứng thú: "Nguyên Thất, ra ngoài canh chừng đi."

Nguyên Thất: "???" Anh ta kinh ngạc nhìn Tô Cẩm rồi lại nhìn Nguyên Cảnh, không quá tình nguyện đi ra ngoài.

Cô gái nhỏ như vậy, rõ ràng không có chính sự để bàn.

Vừa rồi tư liệu tra được cũng đưa cho Tam gia, Tô Cẩm này từ nông thôn đến, không được giáo dục tốt, càng không hiểu giáo dưỡng, hiện tại da mặt dày chạy tới rõ ràng chính là coi trọng Tam gia nhà anh ta.

Những thiên kim tiểu thư ở Đế Đô tuy nói cũng đều si mê Tam gia, nhưng tốt xấu vẫn có chút thể diện, không ai lì lợm la *****, cũng không ai lớn mật đuổi theo đến cửa nhà người ta bàn chuyện làm ăn đâu.

Sắc mặt Nguyên Thất không tốt mấy, trong lòng nói thầm: Không quá hai phút Tô Cẩm sẽ chọc giận Tam gia sau đó bị đuổi ra khỏi cửa, đến lúc đó con bé này sẽ phải khóc sướt mướt cho xem.

Nguyên Cảnh: "Tô tiểu thư muốn bàn chuyện làm ăn như thế nào đây?"

Tô Cẩm chớp chớp mắt, từ trong túi màu xám lấy ra một lá bùa. Cô đưa lá bùa qua: "Ngài đặt lá bùa này bên người có thể bảo đảm ngài không bị tà khí quấy nhiễu, buổi tối đặt ở dưới gối sẽ giúp ngài tránh gặp ác mộng."

Giọng cô thanh thúy dễ nghe, trên khuôn mặt kiều tiếu tràn đầy nghiêm túc. Lời này người ngoài nghe thấy có lẽ sẽ cảm thấy là ăn nói lung tung. Nhưng Nguyên Cảnh nghe thấy lại có chút chấn động.

Anh không có vội vã nhận lấy lá bùa, không chút để ý hỏi: "Cô biết được cái gì rồi?"

Tô Cẩm thu tay lại cũng cất lá bùa vào trong áo, rất cảnh giác hỏi anh: "Ngài muốn tôi nói?" Thoạt nhìn là người rất có tiền nha, như thế nào còn muốn cướp trắng?

Nguyên Cảnh: "……" Lời nói khách sáo bị xem thấu, thật đáng tiếc.

Tô Cẩm ngồi xuống sofa, mặt làm ra bộ dáng bà cụ non: "Nguyên Tam gia, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, bùa này không phải tặng không cho ngài, muốn tôi đoán mệnh xem tướng… dễ thôi, bỏ chút tiền ra là được. Đạo gia cũng chú ý nhân quả, tôi tiết lộ thiên cơ đó là nhân, ngài trả tôi tiền xem quẻ, triệt tiêu nhân, đó là quả. Như thế, không ai nợ ai."

Tưởng không bỏ tiền mà lừa cô nói ra, tuyệt đối không có khả năng!

Nguyên Cảnh phản ứng rất nhanh, sau khi kinh ngạc xong lại cảm thấy bất đắc dĩ.

Cô bạn nhỏ này hình như cũng không thông minh cho lắm.

Anh chỉ muốn hỏi xem cô còn biết được cái gì, nhưng hình như bị hiểu lầm là quỵt tiền xem quẻ?

Nguyên Cảnh cười nhạt lấy điện thoại ra: "Không biết một quẻ của Tô tiểu thư tính bao nhiêu tiền? Chuyển khoản được không?"

Tô Cẩm liếc mắt nhìn động tác của anh, nhanh chóng báo số thẻ.

"Ngài là khách làm ăn *****ên của tôi tại Thanh thành này, chiết khấu cho ngài chín phần."

Nguyên Cảnh hào phóng nói: "Tô tiểu thư buôn bán cũng không dễ dàng, nếu là cuộc làm ăn *****ên vậy đừng chiết khấu, chúc Tô tiểu thư kinh doanh rực rỡ."

Nghe vậy, Tô Cẩm xòe ra hai ngón tay: "Con số này…"

Nếu vị Nguyên Tam gia này hào phóng như vậy, về sau sẽ đưa anh nhiều lá bùa một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!