Tô Cẩm ở trong phòng mân mê một hồi lâu vẽ ra một lá bùa.
Cô nhìn lá bùa mới ra lò, tâm tình rất tốt nói vài câu với Tổ Sư Gia: "Tổ Sư Gia, hôm nay con gặp được một người kỳ quái, mệnh cách anh ta bị thay đổi, sư phụ vẫn luôn nói nghịch thiên sửa mệnh là tối kỵ, phàm nhân không thể làm. Vậy nên người cải mệnh sau lưng anh ta nhất định rất lợi hại, hơn nữa không sợ nhân quả báo ứng. Con đem lá bùa này trước giúp anh ta ngăn cản một chút tử khí đã!"
Tô Cẩm hong khô mực trên lá bùa rồi rời đi, mới vừa xoay người liền thấy bài vị Tổ Sư Gia đổ rầm.
Tô Cẩm: "……?"
Tô Cẩm đi qua đi dựng bài vị lại: "Tổ Sư Gia yên tâm, con không tặng bùa miễn phí cho anh ta. Con gánh vác nghiệp lớn kiếm tiền. Lá bùa này anh ta phải dùng tiền đổi con mới cho anh ta."
Thấy Tổ Sư Gia không hề cáu kỉnh, Tô Cẩm vui mừng xuống lầu.
Vừa tới đến phòng khách, còn không kịp chào Diêu Nguyệt một cái, Tô gia liền có một vị khách không mời mà tới.
Ngoài cửa Tô gia.
Một người đàn ông trẻ tuổi chỉ vào Tô trạch chửi ầm lên, "Tô Cẩm, cô cút ra đây cho tôi. Con nhỏ quê mùa không lên được mặt bàn này, cô dám ở trước mặt cha tôi giả thần giả quỷ. Tiện nhân này, cô phá nát tình cảm cha mẹ tôi, làm Từ gia gà chó không yên, cô lăn ra đây. Cha mẹ cô không dạy được thì để tôi dạy."
Diêu Nguyệt sửng sốt đi ra ngoài nhìn, ý thức được vị này hẳn là con trai của Từ Thuận Phong.
Hơi suy tư, liền ý thức được câu nói của Tô Cẩm ngày hôm qua, hẳn là đã làm nhiễu loạn Từ gia rồi.
Từ nhị thiếu nhìn thấy Diêu Nguyệt lập tức nói: "Tô phu nhân, tôi cũng không muốn gây sự như vậy, nhưng cha tôi hôm qua nghe Tô Cẩm ăn nói bậy bạ, hôm nay sáng sớm một hai phải lôi kéo tôi đi làm xét nghiệm ADN, làm hại mẹ tôi tranh cãi với ông ấy, không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống, hiện tại còn đang nằm viện kìa. Tô Cẩm hôm nay không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ ăn vạ ở đây không đi."
Diêu Nguyệt không nghĩ tới Tô Cẩm nói một câu đã làm Từ gia trở nên như vậy, nhưng Tô Cẩm hiện tại lại chịu không nổi kích thích. Hơn nữa việc này nói đến cùng là nhà bà đuối lý, đành phải trấn an: "Tôi tới bệnh viện thăm Từ phu nhân trước…"
"Thăm cái gì mà thăm? Không được đi!" Tô Cẩm xụ mặt, rất không vui xuất hiện.
Ánh mắt trong suốt từ từ đánh giá Từ nhị thiếu: "Vừa nhìn đã thấy số ngồi tù."
Từ nhị thiếu: "……?"
Anh ta muốn đánh người. Đương nhấc chân đi về phía Tô Cẩm lại bị cô quát lớn: "Đứng đấy. Đừng có làm ô uế cửa nhà họ Tô chúng tôi."
Tô Cẩm: "Nhìn tướng mạo đã thấy cậu tạo nghiệt nhiều như thế nào. Không chỉ chơi bời lêu lổng, tâm tư ác độc, tiểu nhân âm hiểm, giữa mày không chỉ có một sợi hắc khí quấn quanh. Trên tay cậu, sợ là dính không ít hơn một mạng người."
Giọng nói của Tô Cẩm bình tĩnh, bấm tay tính toán.
Đáy mắt tức khắc âm u vài phần: "Trên tay đã có tới ba mạng người, trong đó một mạng cùng cậu huyết mạch tương liên, đến cả con mình cũng không buông tha? Thật đúng là cầm thú không bằng!"
Từ nhị thiếu vốn là sắc mặt khó coi, soát một cái tái nhợt như tờ giấy.
Cô…… Rốt cuộc có thân phận như thế nào?
Vậy mà tất cả đều nói đúng?
Những chuyện anh ta làm, tuyệt đối không có người ngoài biết!
Rõ ràng đã xử lý rất sạch sẽ!
Dưới tình huống như vậy, Từ nhị thiếu trở nên lúng túng, khó xử.
Chỉ gian nan phản bác một câu: "Cô nói bậy!" Nghe không có chút khí lực nào, rõ ràng là chột dạ.
Tô Cẩm cười với anh ta: "Có người gọi điện thoại cho cậu, còn không nhận điện thoại?"
Từ nhị thiếu theo bản năng lấy di động ra, lại thấy điện thoại căn bản là không có người gọi tới, đang muốn mở miệng mắng, tiếng chuông vào lúc này dồn dập vang lên.
Anh ta run rẩy ấn xuống nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!