Chương 44: (Vô Đề)

Tôi chỉ có một lòng kiếm tiền lập nghiệp xây đạo quán 1

Sự việc tiến triển đến mức này, Lục Chi Ninh nhịn không được lâm vào trầm tư.

Chuyện lần này hoàn toàn không đơn giản, rõ ràng là có người muốn đối phó với nhà họ Lục.

Nhà họ Lục ở Kinh Thành cũng là gia tộc rất có danh vọng, có căn cơ rất sâu, sẽ không dễ dàng bị người ta làm rung chuyển!

Kẻ sau màn nghĩ ra loại độc kế này, không chỉ có tâm tư ngoan độc, càng là mưu đồ sâu xa.

Anh ta nhìn về phía Nguyên Cảnh, thấp giọng nói: "Anh có ý kiến gì không?"

Giọng nói Nguyên Cảnh trầm ổn, lại mang mấy phần lạnh nhạt: "Có lẽ là có người không nhịn nổi nữa."

Lời Nguyên Cảnh nói, Lục Chi Ninh nghe không hiểu. Nhà họ Lục và nhà họ Nguyên có quan hệ không tệ, tiếp xúc gần gũi, như thế xem ra sợ là có chuyện gì đó mà anh ta vẫn luôn không biết.

Lúc này, Lục Chi Ninh lại quay đầu nhìn Tô Cẩm: "Tô quán chủ, ngài…"

Lời còn chưa nói hết đã bị Tô Cẩm ngắt lời: "Lục thiếu gia, có một vài chuyện tôi có thể ra tay được, nhưng cũng không phải tất cả mọi chuyện trên thế gian này tôi đều có thể ra tay. Nếu như tôi tính toán hết cho anh tất cả những chuyện sẽ xảy ra mỗi ngày cho anh, trời xanh há có thể tha cho tôi được ư?"

Đây cũng là lý do mà người bên trong Huyền Môn lại chú trọng đến nhân quả như thế.

Nếu không có nhân quả, tất cả những người trong Huyền Môn bày trận nghịch thiên cải mệnh, mưu đồ giúp kẻ có tiền, thiên hạ này há chẳng phải sẽ trở nên hỗn loạn sao?

Lục Chi Ninh lập tức hiểu ra, khẽ cúi đầu hối lỗi.

Anh ta có thể giữ lại được cái mạng này đã là ban ân rồi, làm sao có thể đưa ra nhiều yêu cầu xa vời như vậy nữa?

Lục Chiêu Dật trò chuyện với Tiểu Linh một lúc.

Hai người ôn lại những chuyện lúc trước, chỉ còn lại những cảm xúc vô tận.

Khi nhắc đến chuyện quá khứ, một người một quỷ chỉ chọn một vài chuyện vui vẻ để nói mà thôi.

Nói xong lời cuối cùng.

Lục Chiêu Dật: "Anh rất tốt, em cứ yên tâm đi đi."

Tiểu Linh: "Em hy vọng anh được hạnh phúc, sống thật tốt."

Duyện phận của hai người đời này chấm dứt tại đây.

Trước khi đầu thai còn có thể gặp mặt trò chuyện với Lục Chiêu Dật, cô ta đã rất vui vẻ rồi.

Tiểu Linh do dự một lúc nhưng vẫn mở miệng: "Trước đó lúc em tìm được anh, nhìn thấy vợ của anh. Cô ấy là người rất tốt, khi đó em đã yên tâm rồi. Cho nên anh cũng không cần phải lo lắng cho em, chấp niệm của em đã bỏ xuống lâu rồi."

Lục Chiêu Dật khẽ gật đầu, hai mắt đỏ hoe.

Lúc hai người trò chuyện, Tiểu Linh chưa hề nói làm sao mà mình tìm được Lục Chiêu Dật, mà Lục Chiêu Dật cũng chưa hề nói mình quen biết vợ mình như thế nào.

Sau khi Tiểu Linh qua đời, Lục Chiêu Dật thương tâm thật lâu. Rõ ràng người trong nhà đã đồng ý với chuyện hôn nhân của ông ta và Tiểu Linh rồi.

Chỉ đợi ông ta quay về báo tin tức tốt lành này cho Tiểu Linh, sau đó hai người bọn họ sẽ trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc. Đáng tiếc, lúc ông ta quay về tìm Tiểu Linh thì lại nghe được tin dữ.

Từ đó về sau, ông ta chịu đựng nỗi khổ, tinh thần sa sút cả mấy năm.

Ông ta không nói cho Tiểu Linh biết mình mất bảy năm mới tiếp nhận được chuyện cô đã qua đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!