Lục Chi Ninh vội vàng truy hỏi: "Vậy vì sao cô lại biết tôi nằm mơ thấy gì?"
Lúc ấy anh ta mơ xong lập tức thức dậy, sau khi thức dậy cảm thấy mười phần không hợp thói thường, bởi vì anh ta không biết cô gái kia, hơn nữa cô gái kia rất kỳ quái, anh ta nhìn không rõ mặt mũi, nhưng anh ta nhớ kỹ, cô gái đó cứ không ngừng đuổi theo anh ta.
Anh ta chạy, cô gái đó lại đuổi theo… Anh ta chắp cánh cũng khó thoát.
Sau đó anh ta bị đuổi kịp…
Sau khi bị đuổi kịp cô gái kia động tay động chân với anh ta, anh ta nỗ lực giãy dụa, nhưng vẫn bị đụng phải mặt…
Lục Chi Ninh không khỏi rùng mình một cái.
Trước đó đã cảm thấy giấc mộng kia kỳ quái, hiện tại càng cảm thấy quỷ dị không nói lên lời.
Nhớ lại sau khi anh ta tỉnh dậy, vị trí bị thương trên mặt… Còn không phải là nơi bị cô gái trong giấc mơ kia hôn hay sao?
Thanh thiên bạch nhật.
Lục Chi Ninh chỉ cảm thấy huyết dịch chảy ngược khắp người, sắc mặt cũng tái nhợt đi mấy phần.
Tô Cẩm nhìn thấy sắc mặt của Lục Chi Ninh, chậm rãi nói: "Giấc mơ của Lục thiếu gia không phải giấc mơ thông thường."
Ngay sau đó, Tô Cẩm còn nói: "Lục thiếu gia là bị trúng tà, bị nữ quỷ này để mắt tới rồi."
Lục Chi Ninh: "?" Nữ, nữ quỷ?
"Tô quán chủ, không phải cô đang nói đùa chứ…" Lục Chi Ninh rất kinh hãi, vốn dĩ gương mặt đã không có nhiều huyết sắc, giờ phút này tái nhợt gần như trong suốt.
Tô Cẩm: "Tôi không nói đùa."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy nghiêm túc.
"Lục thiếu gia, anh gặp được tôi, thật sự là vận khí tốt." Tô Cẩm nói cũng không quên khoe khoang, nhưng lời này, chính là lời nói thật tâm thật ý.
"Cái gọi là cơ duyên khéo gặp, đúng là như thế.
Nếu hôm nay anh không tới Huyền Thanh quán của tôi, cái mạng nhỏ này của anh, có khả năng thật sự mất đi rồi."
Lục Chi Ninh: "…" Tôi cảm thấy cô đang hù dọa tôi, nhưng tôi lại không dám phản bác.
Nguyên Cảnh hơi kinh ngạc: "A Cẩm, chuyện của anh ta, so với chuyện của Sở Lâm…"
Tô Cẩm ngước mắt nhìn anh: "Chuyện của bọn họ, bản chất khác biệt, nhưng tôi tuyệt đối không cố ý dùng ngữ khí khoa trương để hù dọa anh ta."
Tô Cẩm trực tiếp gọi Sở Lâm vào hỗ trợ thu dọn sạp hàng.
Sở Lâm không hiểu hỏi thăm: "Không không mới khai trương sao? Bây giờ lại muốn thu dọn sạp hàng?"
Tô Cẩm: "Thời gian tiếp theo, chỉ tiếp một vị khách là Lục thiếu gia." Sạp hàng hôm nay, cũng không cần thiết phải bày nữa, sẽ không còn có khách hàng nào khác tới.
Thu dọn xong cô tính toán mệnh quầy, Tô Cẩm nhìn về phía Nguyên Cảnh: "Có thể dẫn Lục thiếu gia đến nơi của anh không?"
Nguyên Cảnh: "Có thể."
Việc liên quan đến tính mạng của Lục Chi Ninh, Nguyên Cảnh dĩ nhiên là sẽ phối hợp.
Hiếm khi, Nguyên Cảnh nhìn Lục Chi Ninh, đưa tay khẽ vỗ bờ vai của anh ta, coi như an ủi: "Yên tâm đi, có A Cẩm ở đây, nhất định có thể giải quyết chuyện của cậu."
Lục Chi Ninh: "…" Tôi cảm thấy các người chính là đang cố ý hù dọa tôi, nhưng tôi không có chứng cứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!