Chương 3: (Vô Đề)

Diêu Nguyệt cùng Tô Chính Quang thương lượng một phen, hai người quyết định ngày mai đưaTô Cẩm đi bệnh viện kiểm tra đầu óc.

Tự nhiên lại ở trong nhà cung phụng một cái bài vị…… Ngẫm lại đều cảm thấy không bình thường.

Kế tiếp là tiệc tẩy trần, trừ bỏ Tô Cẩm ra, hai người bọn họ đều có chút thất thần. Nói là tiệc tẩy trần kỳ thật cũng cũng chỉ có ba người bọn họ.

Những người khác của Tô gia đều ở bên ngoài làm việc, không trở về kịp. Nhưng Diêu Nguyệt cùng Tô Chính Quang cũng không vội thúc giục mấy đứa nhỏ khác trở về.

Ăn cơm xong, Tô Chính Quang uyển chuyển nói: "A Cẩm, ngày mai con đi cùng cha đến bệnh viện kiểm tra não một chút……"

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Diêu Nguyệt đạp một cái vào chân.

Tô Chính Quang: "……?"

Diêu Nguyệt trừng ông ấy một cái, thanh âm ôn hòa mở miệng: "A Cẩm, cha con ngày mai muốn đi bệnh viện làm kiểm tra, nhưng ông ấy có tuổi rồi, sợ đi bệnh viện, con có thể đi cùng ông ấy không?"

Tô Chính Quang có chút cảm khái, lời này vẫn uyển chuyển hơn ông ấy nói. Xem ra, ông ấy còn cần chậm rãi học tập cách nói uyển chuyển.

Tô Cẩm nhìn Tô Chính Quang, bình luận: "Tô tiên sinh sức khỏe khá tốt."

Diêu Nguyệt: "…… Con xem tướng nhìn ra được à?"

Tô Cẩm gật đầu: "Đúng vậy, ông ấy có thể sống lâu trăm tuổi."

Diêu Nguyệt cùng Tô Chính Quang liếc nhau: "……" Đứa nhỏ này bệnh cũng không nhẹ.

Diêu Nguyệt tiếp tục lừa dối: "Mặc kệ ông ấy có bệnh hay không, quy trình này đều phải đi một lần, yêu cầu bệnh viện kiểm tra sức khỏe, A Cẩm lợi hại như vậy có thể kê đơn thuốc cho ông ấy sao?"

Tô Cẩm thành thành thật thật nói: "Không thể." Cô chỉ có thể xem tướng, không thể kê đơn thuốc y học được.

Vì thế, Diêu Nguyệt thành công lừa được Tô Cẩm.

……

Buổi tối.

Diêu Nguyệt đắc ý lên lớp cho Tô Chính Quang.

"A Cẩm đứa nhỏ này ăn mềm không ăn cứng, anh muốn con bé theo mình thì phải cưng chiều nó nhiều, nó sẽ nghe anh."

Tô Chính Quang cầm cuốn sổ, ghi kỹ từng câu từng chữ.

Trong lòng Diêu Nguyệt cũng có chút cảm khái.

Ban đầu còn nghĩ chồng có một đứa con gái riêng không dễ chung sống, lỡ như cùng bà suốt ngày đối nghịch, hoặc là tâm cơ trà xanh thì phải làm sao.

Bà còn suy nghĩ một đống biện pháp đối phó.

Kết quả thì ngược lại, đứa nhỏ này đầu óc không tốt, là một đứa nhỏ đáng thương……

Thật sự là làm người ta nhịn không được đau lòng.Đêm lạnh như nước.

Thôn Hoa Thanh

Bà Chu hôm nay mở hàng đông khách, việc buôn bán không tồi, thế nên không giống như mọi ngày, chạng vạng đã thu quán.

Lúc này đã là hơn 9 giờ tối.

Bà nhìn sạp hàng đã bán hết đồ ăn vặt, vui mừng cười không khép miệng được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!