Chương 196: (Vô Đề)

Kiếp nạn chân chính ở phía sau 1

Sau khi Luc Chi Ninh tiễn Tiết đạo trưởng ra về, lúc quay trở lại khách sạn cố ý đi chậm lại.

Anh ta đi tới phòng Sở Lâm, sau đó lặng lẽ mở cửa ra. Qua khe cửa, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng có người nào đó đang nằm lỳ trên giường, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng nức nở thê thảm.

Lục Chi Ninh chỉ cảm thấy không biết phải nói gì, thu thiếu tiền thì thu thiếu tiền, có nhất thiết phải gào khóc như vậy không?

Tốt xấu gì Sở gia cũng coi như là nhà giàu, lại chẳng thiếu chút tiền kia.

Anh ta muốn mở miệng khuyên nhủ một chút, lại sợ Sở Lâm đổ thừa, Lục Chi Ninh nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn lùi lại một bước, giả vờ như chẳng nhìn thấy gì.

Lúc này, Phương Tri Hàn đi tới kéo áo anh ta.

"Anh Lục." Tiểu đạo sĩ thấp giọng nói: "Đại sư huynh khóc thê thảm lắm, em vừa mới gọi anh ấy mà anh ấy cũng không để ý tới em, cứ khóc mãi như thế."

Không biết còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Lục Chi Ninh kéo tay Phương Tri Hàn đi ra ngoài: "Chuyện này sau này chúng ta cũng đừng chủ động đề cập tới nữa, đại sư huynh của em đang thấy khó chịu, có thể cần có một thời gian để bình tĩnh lại."

"Đã xảy ra chuyện gì à?" Phương Tri Hàn hỏi.

Lục Chi Ninh suy nghĩ một chút: "Thực ra cũng không phải là chuyện gì quá to tát, giống như là em thích ăn thịt, sau đó có một ngày em phát hiện ra em đã bỏ lỡ vô số thịt vậy."

Phương Tri Hàn vẫn chưa hiểu lắm, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Bỏ lỡ rồi thì thôi, con người sống phải nhìn về phía trước. Sao cứ phải canh cánh trong lòng chuyện quá khứ vậy? Buồn bã như vậy là không cần thiết, người tu đạo sao cứ phải hoài niệm quá khứ vậy? Đại sư huynh đã nhập môn muộn rồi, sao đạo tâm vẫn còn bất ổn như thế?"

Một đống lời lẽ sắc bén khiến cho Lục Chi Ninh không thể phản bác được.

Anh ta cũng không biết phải nói gì.

Sở Lâm vừa mới khóc xong đang định ra ngoài lấy cốc nước, tình cờ nghe được rõ ràng lời Phương Tri Hàn nói.

Sở Lâm lúc đó liền ngơ ngác: "…" Đạo, đạo tâm bất ổn sao?

Anh ta chỉ là đau lòng đến mức không khỏi rơi mấy giọt nước mắt, sao sư đệ lại áp cho anh ta một tội danh nghiêm trọng như vậy?

Anh ta vội vàng dụi đôi mắt đỏ hoe, lẽ thẳng khí hùng giải thích: "Tiểu sư đệ đừng có nói bậy, anh khóc hồi nào? Anh chỉ đang tập kỹ năng khóc mà thôi."

Lục Chi Ninh: "…"

Phương Tri Hàn ngạc nhiên hỏi: "Kỹ năng khóc là cái gì?"

Ánh mắt Sở Lâm lấp lóe, nghĩa chính ngôn từ giải thích: "Anh chỉ luyện trước một chút, sau này nếu gặp phải ác quỷ kêu khóc thì anh cũng có thể so khóc với nó, phá vỡ tiết tấu của nó."

Trong lúc nhất thời, ngay cả Lục Chi Ninh cũng không thể phản bác được.

Hay lắm, so khóc với ác quỷ, ý nghĩ này quả thật rất sáng tạo…

Người trẻ tuổi rất dám suy nghĩ, cũng rất biết cách nằm mơ.

Lục Chi Ninh lên tiếng chuyển đề tài: "Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi. Tô quán chủ có việc phải làm, Tam gia cũng đi theo, đoán chừng phải rất muộn mới có thể quay về."

Đối với sắp xếp này, Sở Lâm rất ghen tị, anh ta cũng muốn đi theo sư phụ để học hỏi thêm kinh nghiệm.

Tô Cẩm không quen thuộc Kinh Thành lắm nên có Nguyên Cảnh đi theo cô cũng yên tâm hơn. Nguyên Cảnh đi cùng với cô chẳng khác nào cô có thêm một tài xế miễn phí là Nguyên Thất.

Nguyên Thất thành thành thật thật lái xe tới địa chỉ mà Tô Cẩm đưa.

Thỉnh thoảng, Nguyên Thất quay đầu nhìn vị trí ghế lái phụ kế bên tài xế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!