Một ngàn hai trăm biến thành mười hai triệu 2
Tô Cẩm bắt đầu thanh toán: "Để giải quyết chuyện này cho anh, vừa nãy đến giờ tôi đã dùng bốn tấm bùa, hơn nữa đối với chuyện xử lý tà vật này rất tốn công tốn sức. Tôi miễn cưỡng lấy một cái giá hữu nghị cho anh cũng được, chốt giá một ngàn hai trăm, chấp nhận các loại phương thức thanh toán."
Sở Lâm nghe vậy, *****ên là sửng sốt một chút, sau đó suy tư một chút, cái giá này kỳ thật cũng không tệ.
Lúc trước anh ta đã từng hỏi thăm, những gia đình phú quý tin vào loại chuyện này, mời đại sư xem phong thủy gì đó, thấp nhất đều là một trăm vạn (một triệu).
Bây giờ vị đại sư này cứu mình một mạng, một ngàn hai trăm vạn (mười hai triệu) cũng không sao.
Chẳng qua, trên người mình tạm thời không có nhiều tiền như vậy.
Sở Lâm tính toán một chút, ngượng ngùng nói: "Đại sư, tôi có thể chuyển trước cho ngài một phần đã được không, chờ ngày mai tôi trở về nhà họ Sở lại lấy số còn lại trả cho ngài. Ngài cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ không quỵt nợ đâu."
Tô Cẩm lập tức có chút ghét bỏ: "Một ngàn hai trăm mà anh cũng không có à?"
Chẳng lẽ đây là một phú nhị đại giả?
Tô Cẩm vẻ mặt ghét bỏ: "Được rồi, vậy anh chuyển trước một phần đi."
Sở Lâm bị ghét bỏ: "…"
Anh ta hiểu mà, đây hoàn toàn là lỗi của anh ta, chỉ trách anh ta không có tiền đồ, bình thường cầm tiền cũng không làm đầu tư, chỉ biết ăn uống hưởng lạc, sau này nhất định anh ta sẽ cố gắng kiếm tiền!
Sở Lâm chua xót chuyển cho Tô Cẩm hai triệu.
Sở Lâm: "Mười triệu còn lại, nhất định ngày mai tôi sẽ chuyển cho ngài."
Tô Cẩm: "?"
Tô Cẩm nhìn tin nhắn thông báo nhận tiền trên điện thoại di động của mình, sau đó lại nhìn Sở Lâm.
Sau đó cô lại nhìn Nguyên Cảnh vẻ mặt bình tĩnh.
Một nỗi nghi ngờ thật lớn hiện lên trong cái đầu nhỏ bé của cô.
Ánh mắt Nguyên Cảnh tối tăm không rõ, anh vẫn luôn chú ý tới thần sắc của Tô Cẩm.
Thấy phản ứng của cô không bình thường, anh quay đầu lại nhìn Nguyên Thất, hạ thấp giọng hỏi: "Lần trước cậu mua bùa hết bao nhiêu tiền?"
Nguyên Thất: "Hai trăm tệ…" Có phải anh ta đưa thiếu rồi không?
Nguyên Cảnh: "…"
Trong muộn màng, Nguyên Cảnh mới ý thức được một chuyện.
Vị Tô tiểu thư này, hình như không hiểu giá cả trong giới.
Nguyên Cảnh nhìn bộ dáng bối rối của Tô Cẩm, không khỏi bật cười, trước khi Tô Cẩm mở miệng anh đã lên tiếng nhắc nhở: "Đã khuya lắm rồi, anh Sở nghỉ ngơi ở chỗ tôi đi. Còn lại mười triệu thì ngày mai anh Sở về nhà rồi lại chuyển cho cô Tô cũng được."
Nguyên Cảnh vừa nói vừa nhìn về phía Tô Cẩm.
Trong nháy mắt hai người nhìn nhau, Tô Cẩm lập tức hiểu ra.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tô Cẩm đảo quanh, thái độ hòa nhã nhìn về phía Sở Lâm, thậm chí còn âu yếm xoa đầu anh ta.
"Nhóc đáng thướng, chắc chắn đêm nay đã rất sợ hãi rồi, lát nữa nhớ ngủ một giấc thật ngon nhé."
Sở Lâm khóc không ra nước mắt: "Xảy ra loại chuyện như thế, tôi sợ có khi gặp ác mộng ấy chứ…" Làm sao còn có thể ngủ một giấc được?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!