Chương 1: (Vô Đề)

"Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường.

Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ…

Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo.

Danh là Danh, không phải Danh…

Thiên địa bắt nguồn từ vô danh.

Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh…

Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh.

Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình.

Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to "Xem bói đoán mệnh".

Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó.

Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, *****ên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài.

Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp?

Thật sự là đáng tiếc.

Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: "Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?"

Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây nửa tháng, thường nói chuyện với bà Chu vài câu, hai người cũng xem như quen biết, ngày thường Tô Cẩm đều phải mặt trời lặn mới thu dọn quầy hàng.

Tô Cẩm ngước mắt nhìn về phía bà Chu, đôi mắt đẹp trong suốt thấy đáy, giọng nói nghe có chút phiền muộn, "Có người tới đón con, con phải đi."

Bà Chu sửng sốt, chợt cười hân hoan.

"Người nhà con tìm được con rồi? Thế thật đúng là tốt quá!"

Bà Chu vô cùng vui mừng, lại có chút cảm khái.

Quen biết Tô Cẩm nửa tháng, bà đã biết qua về thân thế của Tô Cẩm.

Đứa nhỏ này thực đáng thương.

Từ nhỏ đi lạc, bị một đạo quán đem về làm đồ đệ.

Thật vất vả mới lớn như vậy, sư phụ Tô Cẩm lại cưỡi hạc chầu trời, để lại cô bé này lẻ loi mà sống.

Giờ được người nhà tìm về rồi cũng không cần một mình khổ sở kiếm sống nữa.

Bà Chu cảm khái, đưa mấy túi ô mai mình làm cho Tô Cẩm.

"Bà không có gì tốt đưa cho con, mấy túi ô mai này con lấy ăn trên đường về."

Tô Cẩm nhìn thấy bà cụ đưa thoại mai cho mình, hai tròng mắt vẫn luôn bình tĩnh lại hiện lên ý cười. Ô mai chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon!

Thoại mai: Là tên gọi để chỉ chung một số loại thực phẩm của người Trung Quốc trong đó có mơ ngâm với đường, muối và một số loại thảo dược khác như cam thảo.

Cô nhận lấy ô mai bỏ vào trong túi của mình, lại từ túi lấy ra một lá bùa đưa qua.

"Bà, lá bùa này con tặng cho bà." Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy nghiêm túc: "Bà nhớ rõ phải luôn mang theo bên người, có thể giúp bà gặp dữ hóa lành."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!