Chương 10: Là Tình Huống Ấy Nhưng Nó Lạ Lắm...

Đã bao nhiêu lần rồi. Ta mệt đến mức chẳng buồn đếm nữa. Ta tiếp tục đặt chân vào căn phòng màu trắng, nơi đã dần trở nên quen thuộc. Ở đó ta đã từng vinh hạnh được gặp mặt Nữ Thần. Tuy nhiên giờ đây, ta chỉ cảm nhận được ở vị nữ thần này một sự trống rỗng.

"Lại gặp rồi."

"Ờ... nà, nữ thần gì đó, có thể nói cho tôi biết không, tại sao tôi lại là người được chọn."

Nữ Thần trong bộ dáng của một đứa trẻ đang nằm bò ra trên gối rời mắt khỏi văn thư.

"Ta muốn cho thế giới này một cơ hội."

Chất giọng không khác một đứa trẻ vang vọng khắp căn phòng trắng xóa. Tuy nhiên, nó không bao hàm cảm xúc. Thanh âm vô cùng lãnh đạm.

"Cho nên mới lựa chọn tôi sao? Vậy thì như nữ thần thấy đó, tôi chẳng có gì gọi là đặc biệt."

"Như thế mới có ý nghĩa."

Ta không khỏi nhún vai. Vị nữ thần này thật sự mong muốn giải cứu thế giới ư?

Một kẻ không mạnh, cũng không đặc biệt như ta, hết lần này đến lần khác thất bại trong vận mệnh ngăn chặn ma vương tái sinh... liệu có xứng đáng được lựa chọn?

"Nà, nữ thần. Tôi đã quá mệt rồi. Tôi không muốn gánh vác trọng trách này nữa."

Tùy tiện ngồi xuống, ta chống hai tay ra sau, ngước nhìn trần nhà trắng toát.

"Hừm. Kỳ thực, ta đã quá kỳ vọng vào ngươi. Thôi cũng được, ta sẽ cho người một gợi ý."

Nữ thần tiến đến và đặt ngón tay nhỏ nhắn lên trán ta.

(... cái này là!)

"... không thể nào!"

Ta không thể tin vào những gì bản thân vừa nhìn thấy.

"Nếu có thể thuận lợi lợi dụng nhân vật này... không chừng thế giới sẽ được giải cứu đó. Ta chỉ có thể cho ngươi gợi ý này. Thực tâm, ta đã quá thất vọng với thế giới đó rồi."

Ta bật dậy khỏi giường. Cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Lại là giấc mơ đó. Dẫu có cố gắng thế nào, ta vẫn không tài nào quên được nụ cười u buồn của Nữ Thần.

(... tại sao lại là tôi chứ, nữ thần!?)

Dựng hông khỏi giường, ta khoác áo vào. Rời khỏi phòng trọ, nơi ta hướng đến là phòng của Rine.

"Đợi chút... Có chuyện gì?"

Rine xuất hiện trong tư thế chỉnh mũ. Từ góc độ này, ta không thấy được khuôn mặt Rine bên dưới vành mũ. Thỉnh thoảng, Rine vẫn ngước lên nhìn ta... Vậy nên, ta tự hỏi, hiện tại Rine đang nhìn đi đâu..... nói thế nào nhỉ... sau hai tuần đồng hành cùng nhau, ta nhận ra đầu óc cô gái này hơi có vấn đề.

"Hôm nay đi hầm ngục."

"Ể? Lại nữa à? Tại sao anh Danker đây không đi một mình đi. Tôi đã cung cấp thuốc và ma đạo cụ rồi mà."

Chỉ sau một lần đặt chân vào hầm ngục, Rine đã bắt đầu thể hiện thái độ lười nhác.

"Chẳng phải cô đã nói. Nếu cấp độ cao hơn, sẽ tạo ra được nhiều ma đạo cụ mạnh hơn sao?"

"... thì đúng là tôi đã nói vậy... nhưng ma đạo cụ tôi đưa cho anh vẫn dùng tốt mà."

"Cẩn tắc vô ưu, đừng quên chúng ta đang phải đối đầu với tồn tại nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!