Mắng xong bản thân An Văn ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua người phụ nữ đứng không xa.
Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác dạ dài màu xanh đậm, phần eo buộc lỏng chiếc dây thắt kết hợp với quần tây ôm sát và đôi giày cao gót đen.
Tóc cô ta vẫn được buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp gọn gàng, đeo một cặp kính gọng mảnh.
Cô ta ôm trong tay một chiếc áo khoác màu đen xanh – của Cố Tranh.
An Văn đã gặp cô ta vài lần, giờ đoán rằng cô ta có thể là trợ lý hoặc một vị trí tương tự.
"An Văn." Cố Tranh đột nhiên gọi.
An Văn giật mình, ánh mắt hướng về phía anh.
Trong tay Cố Tranh là một thiết bị giống như kính mắt, anh lắc nhẹ: "Muốn thử không?"
"Dạ." Đôi mắt An Văn sáng lên, gật đầu liên tục rồi rụt rè chạy tới.
Cô dúi khăn quàng và mũ trong tay vào lòng Cố Tranh, sau đó tự mình đeo kính lên.
Trước mắt cô là một màu đen.
Cố Tranh cúi xuống ghé sát tai cô, giọng nói trầm ấm thấp hơn mọi khi: "Chuẩn bị xong chưa?"
An Văn gật đầu: "Xong rồi."
Một tia sáng lóe qua, An Văn lập tức cảm nhận được mình đang đứng trong một không gian ba chiều sống động như thật.
Điều này còn chân thực hơn cả những gì cô tưởng tượng.
Đột nhiên mặt đất dưới chân cô như một tấm ghép hình, vỡ ra và phân tách.
Trái tim An Văn như bị nhấc bổng, cảm giác cân bằng của cô biến mất. Cô lảo đảo như một người say rượu, tay chân khua khoắng, suýt nữa thì ngã nhào về phía trước.
Cô không cần nhìn cũng biết cảnh tượng này trông buồn cười thế nào.
Nhưng cô không ngã, vì Cố Tranh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô kéo vào vòng tay anh: "Đừng sợ."
Mùi hương gỗ nhẹ nhàng len vào mũi An Văn, cô vô thức nắm lấy cánh tay của Cố Tranh để giữ thăng bằng, tiếp tục phiêu lưu trong thế giới ảo của VR.
Tim cô đập loạn xạ, nhịp đập mãnh liệt.
Cô nghĩ có lẽ vì cô suýt ngã sấp mặt vài lần. Hoặc cũng có thể vì mỗi lần đều được vòng tay anh siết chặt đỡ lấy.
Trải nghiệm VR ở đây vượt xa sức tưởng tượng của An Văn, hoàn toàn vượt trội so với công nghệ hiện tại trên thị trường.
Cô đã chơi rất lâu, rất lâu.
Khi tháo kính xuống, vùng da quanh mắt cô hằn lên những vết nhẹ, nhưng đôi mắt hạnh thì sáng rực đầy sức sống.
Cô nói: "Cố Tranh, tuyệt vời quá."
Sau đó cô quay đầu, giơ cả hai ngón cái về phía các nhân viên nghiên cứu của viện: "Các anh chị thật sự quá đỉnh!"
Viện nghiên cứu vốn là một nơi khô khan nhưng hôm nay lại trở nên bớt nhàm chán.
Cuối cùng lãnh đạo viện nghiên cứu tiễn Cố Tranh và mọi người ra bãi đỗ xe.
Mùa này trời ở Bắc Đô tối nhanh hơn so với miền Nam. Lúc này bầu trời đã phủ một màu tối sẫm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!